Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 257
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:47
Lượt xem: 74
"Đúng vậy, mọi người đều biết Tống Nhàn chính là một con rối, nói không chừng người sau lưng chính là kẻ đứng sau hạ độc thủ trong vụ án của Chu gia." Tiết Quan Hà vô cùng tán đồng.
Triệu Giang: "Câu trước ngươi vừa nói Huyền Kính Tư đã trả lại công đạo, hiện tại lại nói chân tướng vẫn chưa được làm sáng tỏ, chẳng phải rất mâu thuẫn sao?"
Tiết Quan Hà nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy, nói đúng ra, Huyền Kính Tư cũng không điều tra được chân tướng.
"Huyền Kính Tư chỉ mới thành lập được mười lăm năm, so với Võ Lâm Minh có lịch sử lâu đời, làm sao mà so sánh được?" A Nại khinh thường nói: "Điều tra vụ án vừa mệt vừa nguy hiểm, không ai nguyện ý tốn công vô ích, vụ án của Đông Lưu Thành liên quan đến nhiều môn phái, Võ Lâm Minh đương nhiên không thể không ra mặt điều tra."
Ngụ ý chính là, vụ án của Bạch Hạc sơn trang quá nhỏ, không đáng để bọn họ ra tay.
"A Nại, ăn nói cẩn thận." Ôn Trứ Chi đặt thìa xuống, quay sang Triệu Giang: "Hắn ít kiến thức ỏi, không hiểu chuyện, xin thứ lỗi."
Triệu Giang ha hả cười nói: "Này có gì đâu? Đúng là cửa hàng của chúng ta có quan hệ làm ăn lui tới với Võ Lâm Minh, nhưng đó chỉ là giao tình qua những món hàng và vàng bạc, Ôn công tử nói quá lời rồi."
"Là ta lỡ lời, Triệu quản sự thứ lỗi." A Nại thành khẩn tạ lỗi.
Triệu Giang xua xua tay: "Thật ra những điều A Nại không nói chúng ta cũng biết rõ ở trong lòng, thật sự không có gì phải xin lỗi, ăn cơm ăn cơm thôi."
Cứ như thế trôi qua hai ngày nữa.
Trong sự nôn nóng chờ đợi của La Liên Hoàn, người của Xích Vân Phong cuối cùng cũng tới.
Phong chủ sẽ không tự mình ra mặt, vì vậy liền phái nhị trưởng lão trong phong đến tiếp ứng. Đi cùng với lão còn có hai thanh niên trẻ tuổi.
Triệu Giang dẫn bọn họ vào sảnh chính, sai người phục vụ trà.
"Cát thúc thúc, cuối cùng các ngươi cũng đến!" La Liên Hoàn chạy như bay đến, nhìn thấy người thân, hốc mắt nàng chợt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Cát trưởng lão yêu thương vỗ vỗ vai nàng, trấn an nói: "Đừng sợ, có ta ở đây, sẽ không ai có thể làm ngươi bị thương."
Vân Mộng Hạ Vũ
Thứ cao thủ cấp sáu có chính là tự tin.
"Sư muội, nghe nói đại sư huynh bị trọng thương, hiện tại như thế nào rồi?" Một thanh niên lo lắng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-257.html.]
La Liên Hoàn lau nước mắt: "Hắn bị sát thủ cấp năm đánh bị thương, tình trạng không tốt lắm, Cát thúc thúc, ngũ sư huynh, các ngươi đi theo ta."
"Chờ một lát." Cát trưởng lão nhìn về phía một thanh niên khác nói: "Du thiếu hiệp, nếu không ngại, hiện tại ngươi có thể nó cho chúng ta biết ý đồ ngươi đến đây rồi chứ?"
Du thiếu hiệp liếc mắt về phía Triệu Giang, giương giọng hỏi:
"Lục Kiến Vi ở đâu?!"
Lục Kiến Vi đang tĩnh tâm đả tọa trong tiểu viện.
Bên ngoài viện truyền tới tiếng bước chân dồn dập, người tới gõ vang cửa viện, nói: "Lục chưởng quầy, người của Võ Lâm Minh tới, muốn gặp ngài để hỏi chuyện."
Lục Kiến Vi: ???
Đến cả cổng Chu Trạch đặt ở đâu nàng cũng không biết, gặp nàng hỏi cái gì?
Đầu óc có bệnh!
"Muốn nói gì thì bảo bọn họ tự mình tới đây nói."
Triệu Giang: "Cái đó… Được thôi."
Hắn không muốn làm mất lòng hai bên, sau khi trở lại sảnh chính thì ôn hòa nói: "Lục chưởng quầy có chút bất tiện, Du thiếu hiệp, mời ngài dời bước đến hậu viện."
Du Tiệm Thanh không chút lung lay: "Có cái gì bất tiện?"
Trong phòng lập tức yên lặng, Triệu Giang suy nghĩ lấy cớ, đang lúc không biết nên kết thúc như thế nào thì La Liên Hoàn không nhịn được mở miệng:
"Nữ nhi có rất nhiều lúc bất tiện, cái gì cũng phải giải thích rõ ràng với ngươi sao?"
"Ngươi…" Du Tiệm Thanh nhíu chặt mày rậm, ánh mắt giống như lợi kiếm, đ.â.m thẳng về phía La Liên Hoàn.
La Liên Hoàn hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước, nấp ở sau lưng Cát trưởng lão.
"Du thiếu hiệp, nếu vị Lục cô nương kia không tiện, không bằng chúng ta đi đến hậu viện một chuyến, vừa vặn chúng ta cũng phải đi thăm đệ tử bị trọng thương." Cát trưởng lão đứng ở giữa hòa giải.
Du Tiệm Thanh hừ lạnh một tiếng, nói với Triệu Giang: "Dẫn đường đi."