Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 256
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:51:46
Lượt xem: 52
"Mặc dù ta không biết cổ thuật của Lục chưởng quầy như thế nào, nhưng ta có thể khẳng định, nàng chắc chắn không thích cổ trùng hình thù kỳ quái, cho nên đương nhiên nhìn thấy sẽ buồn nôn."
"Không thể nào!" Tiết Quan Hà nói năng rất hùng hồn: "Nàng còn đến xem trùng sau bữa sáng mà."
A Nại: "Khi dùng bữa sáng, nghĩ đến lát nữa phải đến xem trùng, nàng cũng sẽ cảm thấy buồn nôn."
"Làm sao mà chưởng quầy có thể thấy buồn nôn với trùng được?" Tiết Quan Hà lắc đầu, vẻ mặt rất chắc chắn.
A Nại cứng họng hết nói nổi, sau một lúc lâu mới nói: "Dựa vào cái gì mà người cảm thấy nàng sẽ không buồn nôn vì trùng?"
"Nàng lợi hại như vậy, còn có kiến thức rộng rãi, sao có thể chán ăn bởi vì trùng? Ta không tin."
A Nại nghiêng đầu nhìn kỹ hắn: "Tiết Quan Hà, suy nghĩ này của ngươi không được đâu, chưởng quầy nhà ngươi là người, không phải thần, là người đều có yêu có ghét, có nhược điểm, ngươi thần thánh hóa nàng quá mức thì đối với nàng và cả đối với ngươi đều không có gì tốt cả."
"Vậy ngươi cảm thấy công tử nhà ngươi có lợi hại không?"
"Đương nhiên!"
"Hắn có nhược điểm không?"
"Làm sao có thể?!"
Tiết Quan Hà buông tay: "Chó chê mèo lắm lông."
"Cái này không giống nhau!" A Nại vội la lên: "Công tử nhà ta đương nhiên là lợi hại nhất, nhưng ta biết thân thể của hắn không tốt, không chịu được lạnh, không thể ăn được món khẩu vị nặng cho nên Lục chưởng quầy nhà ngươi cảm thấy buồn nôn với trùng thì có cái gì to tát? Buồn nôn cũng không phải sợ, rốt cuộc ngươi đang biện giải cái gì?"
Tiết Quan Hà trầm tư chốc lát, vẻ mặt nghiêm trọng: "Ngươi nói đúng, ta quả thực quá mù quáng, như vậy không tốt."
A Nại vui mừng nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Hắn ôm tráp trở lại phòng trong.
"Công tử, Lục chưởng quầy không nhận."
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-256.html.]
"Ừ, thu lại cất đi." Ôn Trứ Chi đưa cho hắn một tờ giấy: "Ra ngoài phủ một chuyến, mua mấy thứ này về."
"Được, vậy ta đi liền đây."
A Nại chạy lon ton ra khỏi phủ, tình cờ gặp A Điều đang đi ra ngoài.
"Ngươi cũng muốn ra phố sao?"
A Điều không để ý đến hắn, vác bao bố tiếp tục rời khỏi Kim Trạch, đi về phía nơi dân cư đông đúc.
"Nha đầu kỳ quái." A Nại nói thầm một câu, đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng A Điều đi xa rồi mới xoay người đi về hướng trái ngược.
Hoàng hôn dần buông xuống, A Nại xách theo bao lớn bao nhỏ trở về phủ, lúc này lại đụng phải A Điều.
"Ngươi đi dạo cả một buổi trưa mà không mua được cái gì sao?"
A Điều vẫn không phản ứng với hắn, đi thẳng đến tiểu viện của Lục Kiến Vi, đưa cho nàng năm mươi lượng kiếm được lúc chiều.
"Với tốc độ kiếm tiền này của ngươi, hẳn có thể trả hết tiền nợ trước khi đến Giang Châu." Lục Kiến Vi hiếm khi quan tâm nói: "Chờ đến được Giang Châu, ngươi có dự định gì không?"
A Điều trầm mặc một lúc rồi mới lắc đầu nói: "Ta cũng không biết."
Buổi tối, mọi người cùng nhau quây quần ăn tối.
Triệu Giang chia sẻ tin tức có được từ việc thám thính: "Vụ án ở Đông Lưu Thành có quá nhiều người chết, bọn họ lại đến từ những môn phái khác nhau, sức ảnh hưởng rất lớn, Võ Lâm Minh quyết định tiếp quản vụ án này."
"Võ Lâm Minh?" Tiết Quan Hà khó hiểu: "Tại sao lại không phải Huyền Kính Tư?"
Triệu Giang cười: "Vụ án liên quan đến nhiều môn phái, Huyền Kính Tư không thể nào khiến người khác tin phục, chỉ có Võ Lâm Minh mới có quyền uy này."
"Còn vụ án của Bạch Hạc sơn trang, tại sao Võ Lâm Minh không phái người đi điều tra kịp thời?" Tiết Quan Hà bênh vực kẻ yếu thay Nhạc Thù.
Triệu Giang xấu hổ cười cười: "Có lẽ là cách khá xa, tin tức chưa kịp truyền tới Lạc Châu thì Huyền Kính Tư đã nhúng tay."
"Sao có thể gọi là nhúng tay? Huyền Kính Tư rõ ràng đã điều tra ra chân tướng, trả lại công đạo cho Bạch Hạc sơn trang."
A Nại gật đầu: "Võ Lâm Minh có thể tra ra thứ gì chứ? Trên giang hồ xuất hiện tổ chức sát thủ mờ ám như vậy, bọn họ thế mà lại không hề phát hiện? Nói không chừng vụ án của Bạch Hạc sơn trang cũng có liên quan đến đám người này."