Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 231
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:37
Lượt xem: 45
"Trong khách điếm có ghi chép, nếu tên trộm trốn đi từ sớm, há chẳng phải có tật giật mình sao? Chúng ta điều tra một chút sẽ biết là ai làm." Thạch Phương khinh thường nói: "Chuyện này ngươi cũng không hiểu, còn không biết xấu hổ bán tin tức?"
Lục Kiến Vi: "Hắn có thể lặng lẽ đánh cắp bảo vật, tiêu hủy ghi chép của khách điếm dễ như trở bàn tay, ngươi nghĩ tất cả mọi người đều ngu ngốc như ngươi sao?"
"Ngươi…"
Lục Kiến Vi ngắt lời nàng: "Yến Phi Tàng, bắt người!"
Nàng đột nhiên kêu lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Yến Phi Tàng ra tay cực nhanh, tóm lấy tiểu nhị đang dựa vào cửa xem kịch, nội lực cấp sáu trong nháy mắt bị áp chế, tiểu nhị theo bản năng chống cự, lập tức lộ ra tu vi cấp năm của mình.
Lữ Hồ Điệp nhanh chóng hoàn hồn, a một tiếng, kinh ngạc thốt lên: "Không ngờ trong khách điếm nhỏ nhoi như vậy lại có ngọa hổ tàng long, thật sự không thể trông mặt mà bắt hình dong."
“Ngươi là người phương nào?!” Trịnh Nguyên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.
Hôm qua hắn đã tiếp xúc mấy lần với tiểu nhị, thế nhưng hắn hoàn toàn không biết nội tức tiểu nhị ra sao.
Người này bước đi phiêu dật, không giống với bước chân vững chắc của người học võ, tướng mạo bình thường đến mức không thể liên hệ với cao thủ cấp năm.
Tiểu nhị bất ngờ bị tóm, bại lộ võ công là điều đương nhiên.
Hắn chỉ khiếp sợ một chút, sau đó nhe hàm răng trắng, khinh bỉ hỏi: "Ta thích như vậy, thích làm tiểu nhị nhàn hạ ở khách điếm thì sao nào?"
"Ngươi là võ sư cấp năm, làm tiểu nhị cái gì!" Trong mắt Trịnh Nguyên đầy nghi hoặc.
Tiểu nhị: "Khách điếm có rất nhiều chuyện vui để xem, ở chỗ khác không thấy được, thú vui này không phạm pháp đúng không?"
“Không phạm pháp.” Lục Kiến Vĩ thong thả nói: “Nhưng ngươi ăn trộm Bạch Ngọc Linh Chi Đan là phạm pháp.”
Những người khác: ? !
Yến Phi Tàng cũng kinh ngạc ngước mắt lên, vừa rồi hắn chỉ nhìn hiểu được ý của Lục Kiến Vi mới làm theo mệnh lệnh, lập tức bắt giữ tiểu nhị.
Không nghĩ tới thứ tiểu nhị trộm lại là Bạch Ngọc Linh Chi Đan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-231.html.]
Trịnh Nguyên và Thạch Phương cũng kinh ngạc.
"Sao ngươi biết là Bạch Ngọc Linh Chi Đan?!"
Từ đầu đến cuối bọn họ không hề nhắc tới, chỉ là vì lo lắng nói ra sẽ bị người khác thèm muốn.
Bạch Ngọc Linh Chi Đan, nghe đồn một viên là có thể kéo dài tuổi thọ, Chu lão tiền bối tuổi lớn, loại đan dược này hợp tâm ý của hắn.
Chẳng qua đan dược này khó kiếm, bọn họ khó khăn lắm mới có được một viên, trước khi mang đi đã giấu kín không để người khác biết, sợ thu hút kẻ có tâm tư lén trộm mất.
Ai ngờ sắp đến Đông Lưu Thành, bọn họ buông lỏng cảnh giác lại bị trộm, phu thê hai người làm sao có thể không tức giận?
Bây giờ nghe Lục Kiến Vi nói như vậy, không thể không nghi ngờ nàng, không biết chừng những người này đang diễn kịch cho bọn họ xem.
Tiểu nhị vẻ mặt mờ mịt, biểu tình rất tự nhiên: "Ta không biết Bạch Ngọc Linh Chi Đan gì hết, ngươi không thể đổ tội lên người ta."
Nếu ở hiện đại, người này nhất định sẽ lấy được vòng nguyệt quế ảnh đế.
Lục Kiến Vi học qua võ công mới biết, võ giả muốn giả vờ như người bình thường là việc không hề dễ dàng.
Nàng chưa bao giờ giả vờ mình không có võ công, phần lớn người khác không phát hiện ra nội tức của nàng, nhìn thấy vẻ ngoài trẻ trung cho nên mới lầm tưởng nàng không phải võ giả.
Tiểu nhị không giống vậy.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn diễn đến mức không khác gì một tiểu nhị bình thường, một võ sư cấp năm có thể bước đi không ổn định thì thật sự đáng khâm phục.
Hắn còn có thể che giấu nội tức của mình, lừa dối rất nhiều người có mặt ở đây.
Lục Kiến Vi nói: "Bạch Ngọc Linh Chi Đan có mùi thơm rất nhạt, nếu để lâu trên người sẽ nhiễm một chút mùi, loại mùi này đối với người không am hiểu dược lý khó lòng nhận ra, thật không may, ta lại am hiểu một ít."
“Sao có thể?” Tiểu nhị không tin nói: “Trên người ta làm gì có mùi gì?”
Lục Kiến Vi mỉm cười không nói.
Phu thê hai người không đợi được nữa, Trịnh Nguyên kiểm tra người tiểu nhị, Thạch Phương chịu đựng lồng n.g.ự.c đau âm ỉ đi thẳng vào phòng tiểu nhị lục soát.