Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 226
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:29
Lượt xem: 48
“Ngươi làm cái gì?!” Ánh mắt sắc bén như đao của đại hán trung niên b.ắ.n về phía Lữ Hồ Điệp, thấy hắn tô son chát phấn, lại chán ghét quay mặt đi: “Tên nào dám chạy con mẹ nó trốn dưới mí mắt lão tử, thì phải hỏi xem đao của lão tử có đồng ý hay không!”
Lữ Hồ Điệp đã nhịn hắn lâu rồi, vốn định trợn trắng mắt, nhưng lại e ngại “người bạn cũ”, không dám lên tiếng.
Hắn cũng là cấp năm, căn bản không sợ phu thê đại hán đang kêu gào.
Chỉ là thấy có chuyện hay muốn ở lại xem náo nhiệt mà thôi, ai ngờ lại gặp Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng!
Lục Kiến Vi cầm tách trà trong tay, xa xa nâng về hướng hắn, nở một nụ cười ấm áp và thân thiện.
Lâu rồi không gặp nha.
Hai người Lữ Tào đồng thời rùng mình một cái.
Hôm đó sau khi rời khỏi khách điếm, càng nghĩ càng thấy cay cú, thế nên cố ý thả ra tin tức tàng bảo đồ ở trong khách điếm, khiến nhiều khách nhân giang hồ đổ xô tới khách điếm muốn cướp đoạt.
Kết quả cuối cùng, những người tham dự lần đó không muốn nhắc tới chuyện này chút nào.
Danh hào Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm nổi tiếng khắp quanh Vọng Nguyệt Thành và trong lòng những người tham dự đêm tập kích hôm đó, nhưng đặt trong toàn bộ giang hồ rộng lớn đúng là rất có ít người nghe nói.
Dù sao những thế lực như Thiên Lí Lâu và Hắc Phong Bảo đều sẽ ém nhẹm tin tức này đi, không muốn mình trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như Linh Kiếm Môn hay là phu thê trung niên này có lẽ chưa từng nghe qua chuyện này, bọn họ không hiểu được sự khủng khiếp của Bát Phương khách điếm, vì thế cũng không đặt Lục Kiến Vi “không có nội tức” vào mắt.
Ánh mắt đại hán trung niên liếc qua cửa sổ, dừng lại trên người Yến Phi Tàng một lúc, làm lơ Lục Kiến Vi và Tiết Quan Hà, phẫn nộ hét lên với chưởng quầy: “Người đều đông đủ rồi sao?!”
“Bẩm đại hiệp, vẫn còn một người chưa ra.” Chưởng quầy run rẩy lau mồ hôi lạnh trên trán, nơm nớp lo sợ nói.
Đáy mắt đại hán đầy uy thế, khí thế cấp năm đỉnh phong đột nhiên nhào về phía chưởng quầy, ngay trước khi áp sát chưởng quầy, một giọng nói mạnh mẽ đập tan uy thế của hắn.
"Chưởng quầy, sao vẫn chưa mang thức ăn đến?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-226.html.]
Tu vi cấp sáu của Yến Phi Tàng đã cứu sống chưởng quầy chỉ bằng một câu nói đơn giản.
Cho dù võ sư cấp năm không động thủ, chỉ đơn giản dựa vào áp bức cũng có thể khiến người bình thường bị trọng thương.
Chưởng quầy nhìn hắn đầy cảm kích, vội vàng nói: "Khách quan chờ một chút, tiểu nhân bây giờ liền đi xuống chuẩn bị."
“Ngươi là người phương nào?” Nữ nhân khẽ nhíu mày, không chút khách khí chất vấn.
Ả cũng được coi là thanh tú, xương gò má hơi cao, má gầy nhom, đôi mắt nhỏ và dài, có vẻ hơi cay nghiệt.
Yến Phi Tàng hỏi ngược lại: "Còn ngươi lại là ai?"
"Ngươi…"
“Được rồi.” Đại hán túm chặt lấy nàng, ngăn lưỡi kiếm sắp bay ra nói: “Vẫn còn một người chưa xuất hiện, nàng đi gọi hắn.”
Lời vừa dứt, từ góc xa nhất của lầu một truyền đến tiếng mở cửa.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh phát ra, một cô nương cao gầy chậm rãi đi tới, nàng thắt b.í.m tóc nhỏ, sắc mặt nhợt nhạt, môi tím tái, trên tay xách theo tay nải, nàng phớt lờ mọi người, sải bước ra khỏi phòng rồi đi thẳng về phía cửa viện.
Tiết Quan Hà kinh ngạc mở to hai mắt, thiếu chút nữa buột miệng nói ra lời, nghĩ tới tình huống trước mắt thì lập tức che miệng nuốt trở về.
Thế nhưng…
Tại sao A Điều cô nương lại ở đây!
Hành động của A Điều đã hoàn toàn chọc tức nữ nhân, nữ nhân nâng kiếm đ.â.m tới, nhưng thấy nàng giơ tay phải lên, một loại bột không biết tên chui vào miệng và mũi của ả, khoang mũi và cổ họng lập tức đau rát, cuối cùng nôn ra một ngụm máu!
"Không ngờ ngươi lại hạ độc!"
Đáy mắt đại hán đỏ bừng, không kìm nén được cơn giận giơ trường đao xông tới.
A Điều lại giơ tay phải lên, đại hán đột nhiên sợ hãi lùi lại mấy bước, khí thế lúc trước không thấy đâu.