Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 223

Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:25
Lượt xem: 59

“Lục chưởng quầy, ngài định khi nào khởi hành? Đến lúc đó ta và phu nhân tới tiễn ngài.”

Lục Kiến Vi: “5 ngày sau.”

Nàng không từ chối hai người đưa tiễn, dù sao thì Tiết Quan Hà cũng là nhi tử bảo bối của bọn họ.

Nhắc tới chuyện rời đi, trong lòng Tiết Quan Hà bỗng trào lên nhiều cảm xúc khôn kể.

“Các ngươi phải rời khỏi đây?” A Điều thình lình mở miệng, nàng nhìn sang Lục Kiến Vi: “Các ngươi đi rồi, ta trả tiền bằng cách nào?”

Lục Kiến Vi nói: “Giao cho Tiết viên ngoại là được.”

“Ồ.”

A Điều xoay người rời khỏi khách điếm, đi chưa được mấy bước lại xoay người hỏi: “Các ngươi muốn đi đâu?”

“Giang Châu.” Tiết Quan Hà trả lời nàng: “Cách nơi này rất xa.”

Đôi mắt đầy tử khí của A Điều bỗng chốc cứng lại, trơ mắt nhìn một lúc lâu, không nói gì cả, xoay người rời khỏi.

5 ngày qua nhanh như một cơn gió.

Đêm trước khi đi, Lục Kiến Vi nằm ở trên giường xem xét giao diện cá nhân của mình.

Họ tên: Lục Kiến Vi

Cấp bậc: 5 (1005234/10000000) (giang hồ quá lớn, ngươi quá nhỏ bé).

Kỹ năng: Bất Vấn Lưu Niên (3/7), Sơ Tinh kiếm quyết (4/7), Quyển Sương đao pháp (4/7), Xuân Thu Dược Kinh (nhập môn), Nhạn Quá Vô Ngân (6/9).

Tài sản cá nhân: 130354 bạc và 955 đồng (ở Giang Châu, ngươi chỉ là một quỷ nghèo).

Vân Mộng Hạ Vũ

Ba lô cá nhân: Một đống đồ lặt vặt.

Nàng đã lĩnh ngộ được ba thức đầu tiên của khinh công, thức thứ tư cũng đã chạm đến ngưỡng cửa, nàng đã tinh thông cả bốn thức đầu tiên của kiếm thuật và đao pháp, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu với kẻ địch.

Nhạn Quá Vô Ngân là khinh công thứ đẳng, dưới sự ảnh hưởng của Bất Vấn Lưu Niên, nàng có thể dễ dàng khám phá ra kỹ xảo nắm bắt sáu thức đầu tiên.

Dư dả để dạy Tiết Quan Hà.

Mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thoả, ngày mai sẽ khởi hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-223.html.]

Sáng sớm hôm sau, Tiết Quan Hà và Yến Phi Tàng sửa sang lại hành trang.

Lục Kiến Vi không muốn cưỡi ngựa nên đã mua một chiếc xe ngựa trong thành.

Lửa của khách điếm thì đưa tới nhờ Tiết gia nuôi giúp.

Phu thê Tiết gia đánh xe tới, tặng không ít vàng bạc và đồ trang sức.

“Lục chưởng quầy, biết các ngươi muốn hành lý gọn nhẹ nên cũng chỉ lấy vài vật nhẹ nhàng, hy vọng ngài nhất định phải nhận lấy, quãng đường này làm phiền ngài và Yến đại hiệp chăm sóc cho Hà nhi.” Phạm Miên nhét một đống tay nải vào xe ngựa.

Nghe kỹ còn có thể phát hiện giọng nói của nàng hơi nghẹn ngào.

Tiết Bình Sơn cũng ở bên cạnh dặn dò nhi tử: “Lần đầu tiên con xa nhà nhất định phải cẩn thận, chuyện gì cũng phải nghe theo Lục chưởng quầy, gặp chuyện gì cũng không được xúc động mà phải động não nghe không?”

“Con nghe rõ rồi.” Tiết Quan Hà lớn tiếng đáp.

Lòng hắn tràn đầy sự luyến tiếc, nhưng càng nhiều hơn đó là sự hướng tới lang bạt giang hồ, cả người đều bộc lộ ra vẻ hưng phấn.

“Cha, nương, con sẽ thường xuyên viết thư trở về.”

Phu thê Tiết gia gật đầu liên tục: “Thuận buồm xuôi gió, chăm sóc Lục chưởng quầy cho tốt, cũng chăm sóc bản thân mình cho tốt.”

Không nói nhiều lời từ biệt, Lục Kiến Vi lên xe ngựa, Tiết Quan Hà làm phu xe, Yến Phi Tàng cưỡi ngựa đi theo.

Lúc xe ngựa lăn bánh, Lục Kiến Vi thình lình vén rèm lên, cười nói với Phạm Miên: “Sau khi trở về thành, Phạm nương tử hãy tới y quán khám mạch thử xem.”

Ánh mắt nàng rơi vào bụng nhỏ của Phạm Miên.

Phạm Miên nháy mắt hiểu ý, không khỏi vui mừng: “Lục chưởng quầy, Ngọc Dung Hoàn thật sự lợi hại!”

Xe ngựa đã đi xa.

Tiết Quan Hà tò mò hỏi: “Chưởng quầy, ngài vừa nói là có ý gì? Nương của ta làm sao vậy?”

“Nương ngươi có hỉ rồi.”

Tiết Quan Hà: ???

Hắn nhất thời không thể tiếp thu được tin tức này, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: “Như vậy cũng tốt.”

Sau khi hắn đi, cha nương cũng sẽ không quá cô đơn.

Cả ba người không hề hay biết, sau khi tin Phạm nương tử mang thai truyền ra, Ngọc Dung Hoàn lại lần nữa nổi danh trong giới nương tử ở Vọng Nguyệt Thành.

Không ít người mộ danh mà đến, nhưng tiếc thay, khách điếm đã người đi nhà trống.

Loading...