Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 219

Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:19
Lượt xem: 40

"Hả?” Tiết Quan Hà không hiểu: “Thế nhưng trên người nàng không có tiền mà."

"Vậy liền viết phiếu nợ, kiếm tiền rồi trả lại, phải trả lãi."

Rốt cuộc Tiết Quan Hà cũng nói ra suy nghĩ: “Ta nhìn nàng luôn cảm thấy không thích hợp. Chưởng quầy, hình như nàng bị kích thích không nhỏ, không coi trọng mạng sống mình.”

“Nếu như nàng không xem trọng mạng mình, cần gì phải ăn cắp dược liệu dưới mí mắt của Hồ Cửu Nương để nghiên cứu chế tạo giải dược?"

“Cũng đúng.” Tiết Quan Hà không xoắn xuýt nữa: “Chưởng quầy, sắp trưa rồi, ta đi nấu cơm đây.”

Hắn chạy ra xa mấy bước rồi lại chạy trở về.

“Chưởng quầy, có cần làm thêm phần cơm cho A Điều cô nương không?"

Lục Kiến Vi: “Cơm canh tính theo giá cả khách điếm, nể mặt nàng là bệnh nhân, ta cho phép ký sổ."

“Được."

Tiết Quan Hà lại trở về phòng giường chung, cách cánh cửa hỏi: “A Điều cô nương, có muốn ăn trưa hay không? Một bữa một trăm văn, chưởng quầy nói có thể ghi sổ cho ngươi, ngày sau trả lại. ”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên trong cửa im ắng vài giây, sau đó truyền đến giọng nói khàn khàn của thiếu nữ.

"Không cần."

"Ồ, được rồi." Tiết Quan Hà không quan tâm đến nàng, chạy đi cẩn thận làm cơm trưa, sau đó cùng hai người Lục Kiến Vi và Yến Phi Tàng hưởng thụ mỹ thực.

“Nói cho các ngươi biết một chuyện.” Lục Kiến Vi mở miệng: “Hẳn là các ngươi cũng biết, sau đầu xuân ta muốn đi Giang Châu, các ngươi có đồng ý đi cùng ta không?"

Yến Phi Tàng không chút do dự: “Đồng ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-219.html.]

Tiết Quan Hà kinh ngạc mở to hai mắt: "Chưởng quầy, ngài thật sự bằng lòng mang ta đi cùng sao?! ”

“Vì cái gì không bằng lòng?” Lục Kiến Vi mỉm cười trêu chọc: “Ngươi làm đồ ăn ngon như vậy, ngươi không đi, đến lúc đó chúng ta ăn không quen thì phải làm sao?"

“Hắc hắc.” Tiết Quan Hà cười ngây ngô: "Vậy ta nấu đồ ăn cả đời cho ngài!”

Lục Kiến Vi: “Nhưng cha nương ngươi ở Vọng Nguyệt Thành, nơi này cách Giang Châu rất xa, ngươi thật sự quyết định rời xa quê quán?"

“Chưởng quầy, nếu ta đã đi theo ngài tập võ thì không có khả năng bỏ dở nửa chừng, mà chung quy lại thì võ giả phải lịch luyện trên giang hồ, không phải Yến đại ca cũng rời xa quê quán, một đường tìm người luận bàn võ nghệ hay sao, ta đã quyết định xong từ lâu rồi."

“Cha nương ngươi thì sao?"

“Cha nương để cho ta luyện võ, đã chuẩn bị tốt tinh thần sau này ta sẽ hành tẩu giang hồ."

Lục Kiến Vi gật đầu: “Vậy thì tốt."

“Chưởng quầy, chúng ta đều đi Giang Châu, vậy cửa hàng ở nơi này phải làm sao?” Tiết Quan Hà ngẩng đầu nhìn xà nhà quen thuộc: “Sau này còn trở lại đây không?"

“Đương nhiên sẽ trở về.” Lục Kiến Vi đã có kế hoạch từ lâu: “Lúc trước ta mua tám ngàn mẫu đất, đương nhiên sẽ không để nó trở thành đất hoang, ta chỉ là tạm thời đi Giang Châu mà thôi, sau này sẽ còn trở về.”

Giang Châu tuy phồn hoa, có thể kiếm được càng nhiều tiền, nhưng nàng càng thích cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã, đợi cho các cửa hàng chi nhánh đi vào quỹ đạo, nàng sẽ trở lại nơi này, nằm hưởng thụ cảm giác sung sướng khi hốt bạc mỗi ngày.

Tiết Quan Hà nghe thế thì rất vui: “Có thể trở về thì tốt quá! Chưởng quầy, lúc trước các hương thân của Lâm Nguyệt Thôn nói nơi này có thể trồng trọt, nếu ngài không muốn bỏ hoang nó, chi bằng thuê các thôn dân bá tánh ở gần đây trồng trọt, chỉ là cách hơi xa, không được tiện lắm.”

“Ta cũng có ý này.” Lục Kiến Vi nói: “Ta định xây vài căn phòng trước vụ mùa mùa xuân cho người trồng trọt ở, thuận tiện thay ta trông coi nơi này.”

Tiết Quan Hà gật mạnh đầu: “Ý này được lắm, cha ta quen biết không ít người giỏi xây phòng ở, nếu không để ta về nhà một chuyến hỏi cha xem thế nào?”

“Được, việc này giao cho ngươi. Tiền lấy trong công trướng.” Lục Kiến Vi trực tiếp phũ bỏ trách nhiệm.

Chuyện cần nàng làm thật sự quá nhiều.

Tiết Quan Hà gánh trọng trách, lập tức trở về trong thành một chuyến, nói chuyện xây phòng và thuê người trồng trọt cho phụ mẫu biết.

Loading...