Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:18
Lượt xem: 44
Phạm Miên rời khỏi phòng đi vào sảnh đường, nhìn thấy Lục Kiến Vi lười biếng chống cằm sau quầy, cười nói: "Lục chưởng quầy, vừa rồi A Điều cô nương đã tỉnh một lần, bây giờ lại ngủ rồi."
“Cực khổ Phạm nương tử.” Lục Kiến Vi mỉm cười khen ngợi: “Mấy ngày nay nếu không phải có ngươi, ta thật sự sẽ bận đến tối mắt tối mũi mất."
Phạm Miên vui mừng cười nói: “Ta chỉ làm chút việc vặt, không tính là gì, ngược lại Lục chưởng quầy mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ mới thật sự vất vả. ”
“Ta không khổ cực, ngược lại còn đang rất vui.” Lục Kiến Vi lấy ra một bình Ngọc Dung Hoàn nói: “Lúc trước bề bộn nghiên cứu chế tạo thuốc giải nên đã quên đáp lễ. Đây là lễ vật năm mới tặng cho Phạm nương tử, xin hãy nhận lấy."
Phạm Miên không từ chối, thoải mái nhận lấy, chân thành cảm thán nói: “Lục chưởng quầy, ta thực sự chưa từng thấy khách nhân giang hồ nào như ngài."
“Sao cơ?"
“Những khách nhân giang hồ có y thuật cao siêu kia chưa từng xem bệnh cho dân chúng thấp cổ bé họng như chúng ta, cũng chưa từng bận tâm đến c.h.ế.t sống của chúng ta, ngài không chỉ cứu thiếu đông ở cửa hàng tương dầu mà còn nguyện ý bớt chút thì giờ xem bệnh cho bọn tỷ muội chúng ta, thật sự là tâm địa Bồ Tát."
Lục Kiến Vi: “...”
Bồ, Bồ Tát?
Nàng kinh ngạc ở chỗ, đời này nàng hoàn toàn không hợp với hai chữ Bồ Tát, nghe thấy lời này thì rùng cả mình.
“Phạm nương tử nói đùa rồi.” Lục Kiến Vi vội vàng ngăn lại lời tán thưởng đáng sợ của nàng: “Ta còn có chút việc nên phải về phòng trước đây."
Dứt lời, nàng như chạy trốn lên lầu.
Phạm Miên không nhịn được cười.
“Nương, người cười cái gì thế?” Tiết Quan Hà đi vào tò mò hỏi.
"Cười con có vận khí tốt, gặp được một sư phụ tốt."
“Vận khí của con đương nhiên là tốt rồi.” Tiết Quan Hà nháy mắt mấy cái, thân mật nói: "Nếu không làm sao lại có một người mẫu thân tốt như vậy chứ?”
“Chỉ biết nịnh nọt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Lại qua hai ngày, Hồ A Điều đã có thể tự gánh vác sinh hoạt, Phạm Miên bèn cáo từ rời đi, cửa hàng trong nhà vẫn chờ nàng về xử lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-218.html.]
Việc sắc thuốc cho Hồ A Điều tự nhiên rơi vào trên vai Tiết Quan Hà.
So với sắc mặt trắng xanh sắp tắt thở ngày đó, bây giờ sắc mặt của Hồ A Điều nhiều nhất cũng chỉ tính là tái nhợt, chỉ có môi là còn hơi tím, nàng gầy đến thoát tướng, ánh mắt lộ ra cực lớn, giống như chuông đồng treo trên mặt.
“Hồ cô nương, chưởng quầy nói đây là chén thuốc cuối cùng, sau khi uống xong ngươi có thể khôi phục.” Tiết Quan Hà đặt chén thuốc ở trên tủ đầu giường: “Ngươi uống xong thì để chén không ở đây, lát nữa ta sẽ đến lấy."
“Ta không họ Hồ."
“Hả? Vậy ngươi họ gì?"
Hồ A Điều không trả lời hắn, rũ mắt bưng chén thuốc lên uống ừng ực.
Tiết Quan Hà sờ sờ sau gáy: “Vậy ta gọi ngươi là A Điều cô nương vậy. Ngươi thật lợi hại, thuốc đắng như vậy mà có thể mặt không đổi sắc uống hết."
Bàn tay gầy như que củi để chén thuốc xuống, A Điều cứng nhắc nói: “Cám ơn ngươi và nương ngươi đã cứu ta."
Tiết Quan Hà khoát tay: “Muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chưởng quầy, nếu không nhờ nàng thì cho dù chúng ta có nhặt ngươi trở về, cũng không thể nào cứu được mạng của ngươi."
"Ta nợ các ngươi một cái mạng." A Điều nói: “Có gì cần ta làm, lên núi đao xuống biển lửa, muôn lần c.h.ế.t không chối từ."
Tiết Quan Hà: “... Ngươi nói quá lời rồi."
Cô nương này lạnh lẽo cứng rắn giống một bức tượng trong băng thiên tuyết địa.
A Điều chớp mắt nhìn hắn, hỏi: “Cần ta làm gì?"
“...” Tiết Quan Hà cứng ngắc cười cười: “Không cần ngươi làm gì cả, ta cầm chén đi đây, ngươi nghỉ ngơi đi."
Dứt lời hắn chạy ra khỏi gian phòng, nhưng vẫn không quên đóng cửa lại.
Hắn rửa chén thuốc, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp cho nên bèn chạy đi tìm Lục Kiến Vi.
“Chưởng quầy, A Điều cô nương đã khôi phục, ngài có tính toán gì không?"
Lục Kiến Vi lật y thư, cũng không ngẩng đầu lên.
"Trả tiền khám bệnh và tiền thuốc là có thể rời khỏi khách điếm."