Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-10-05 21:50:17
Lượt xem: 41
Lục Kiến Vi mất ăn mất ngủ ba ngày, so với năm đó trước khi thi đại học còn khắc khổ chăm chỉ hơn, trong ba ngày, mỗi ngày đều có Tiết Quan Hà đúng giờ đưa cơm, Phạm Miên giúp đỡ chăm sóc Hồ A Điều.
Nàng lật nát sách có liên quan đến dược lý, độc vật, thậm chí kiên trì gặm hết mấy trang Giải Độc Thiên bên trong Xuân Thu Dược Kinh, cuối cùng cũng bắt được một tia linh cảm.
"Xích Thiệt Thảo, Ô Giác, Tử Phong Đan, Ải Quả Căn, Phong Hương Chỉ..."
Lục Kiến Vi lẩm bẩm trong miệng, múa bút thành văn ghi lại tất cả các loại dược liệu, sau đó vào thương thành mua theo danh sách, dựa theo liều lượng trộn dược liệu với nhau rồi nghiền nát, nặn thành mấy viên thuốc màu nâu vàng.
Nàng nhét một viên cho mô hình cơ thể người, thuốc dần dần có hiệu quả, độc tố đã được ngăn chặn.
Nàng không điều chế được giải dược có thể tiêu trừ toàn bộ độc tố, nhưng nàng nghiên cứu ra được giải dược áp chế độc tính mỗi tháng!
Không uổng công nàng chong đèn thâu đêm, không ngủ không nghỉ.
Lục Kiến Vi cầm lọ thuốc mở cửa ra ngoài.
Bên ngoài một mảnh trắng xóa, mặt trời treo giữa không trung, ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu xuống, bóng mái hiên của nhà chính in trên tuyết, không có màu sắc dư thừa nào nhưng lại đẹp đến kinh tâm động phách.
“Lục chưởng quầy, ngài tìm ra giải dược rồi sao?"
Phạm Miên ở trong viện nghe được động tĩnh, xoay người, ngẩng đầu vui mừng hỏi.
Lục Kiến Vi dựa vào lan can cười.
"Ừm, tìm được rồi."
Hồ A Điều uống thuốc giải, độc tính bị áp chế, nửa canh giờ sau cuối cùng cũng tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, trong mắt xẹt qua mê mang.
Không phải nàng đang chờ c.h.ế.t trong băng tuyết sao?
Cảm giác phát độc cũng không tốt đẹp gì, đầu óc của nàng, huyết dịch, thân thể, tất cả đều giống như bị gỉ sét, không thể suy nghĩ, khó mà động đậy, chẳng khác gì một người thực vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-217.html.]
Trong phòng có mùi thuốc, nàng hít mũi ngửi thử.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xích Thiệt Thảo, Ô Giác, Tử Phong Đan, Phong Hương Chỉ, Ải Quả Căn…
Nàng bỗng dưng trợn to hai mắt, đây là…
“Cô nương, ngươi đã tỉnh.” Phạm Miên bưng một bát thuốc đi vào, vẻ mặt dịu dàng nói: “Lục chưởng quầy nói ước chừng canh giờ này ngươi sẽ tỉnh lại, dặn ta nấu một chén canh nóng để xua khí lạnh, ngươi uống một chút đi."
Nàng đi đến bên giường, ngồi xuống rồi múc một muỗng canh thuốc đút đến bên môi Hồ A Điều.
Hồ A Điều theo bản năng há miệng, nước thuốc ấm chảy vào khoang miệng, thanh quản, cuối cùng đến dạ dày.
Nàng phân biệt được mấy loại dược liệu trừ lạnh, còn có mấy vị dược liệu tính nóng tương đối quý hiếm.
Khi uống xong một chén thuốc ấm, thân thể lạnh buốt cứng ngắc dần dần ấm lại, Hồ A Điều giật giật môi, khàn tiếng hỏi :
“Đây là nơi nào?"
Phạm Miên cười dịu dàng nói: “Bát Phương khách điếm, địa bàn của Lục chưởng quầy, ngươi biết chứ? Nhi tử của ta là tiểu nhị của khách điếm, ba ngày trước chúng ta tới chúc tết Lục chưởng quầy thì nhặt được ngươi ở bên đường, ngươi ra khỏi cửa thành phía nam, có phải tới tìm Lục chưởng quầy cầu cứu hay không? ”
Hồ A Điều im lặng.
“Lục chưởng quầy đã thay ngươi áp chế độc dược rồi, ngươi còn có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Hồ A Điều: “Ta, ta muốn..."
“Muốn cái gì?"
Giọng nói của nàng ngập ngừng, Phạm Miên xích lại gần mới nghe rõ nàng đang nói gì, trên mặt không có chút ý tứ chê cười nào, từ tốn nói: “Lục chưởng quầy nói bây giờ ngươi đã có thể xuống giường đi lại, nhưng thân thể ngươi quá hư nhược, đề nghị dưỡng hai ngày trước đã, để ta dìu ngươi đi."
Hồ A Điều không có cách nào từ chối.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, nàng một lần nữa nằm lại ổ chăn.
Chăn mền có mùi đàn hương, an thần dưỡng khí, bên chân còn đặt hai bình nước nóng, trong phòng đốt chậu than ấm áp như mùa xuân.
Nàng phảng phất trở về khi còn bé được nằm ở trong n.g.ự.c mẫu thân, tâm thần lập tức thả lỏng, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ say.