Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:39:17
Lượt xem: 38
Nhận được hiệu lệnh, hai bóng người gần như đồng thời tiến lên, cước bộ biến hóa khó lường, chỉ để lại tàn ảnh.
Lục Kiến Vi sử dụng Bất Vấn Lưu Niên, nhưng dạy cho Tiết Quan Hà là Nhạn Quá Vô Nhân.
Kỹ thuật của Bất Vấn Lưu Niên cao hơn Nhạn Quá Vô Ngân, vì vậy Lục Kiến Vi dùng thức thứ nhất, Tiết Quan Hà dùng là thức thứ ba, hai người chỉ đơn thuần là cạnh tranh tốc độ.
Thức thứ nhất Lưu Niên Thệ, chú trọng vào tốc độ của bộ pháp, Bất Vấn Lưu Niên không hổ là võ kỹ đỉnh cao, chỉ với thức thứ nhất đã đủ khiến Lục Kiến Vi kinh ngạc.
Gió lạnh thổi qua bên tai, nàng thậm chí còn có cảm giác mình đang lái một chiếc xe mui trần với tốc độ 200 km/h.
Hơn mười dặm trong nháy mắt trôi qua, giống như năm tháng xuyên qua kẽ tay, chỉ còn lại cảm giác bình thản.
Nàng dừng lại cách Lâm Nguyệt Thôn một dặm, quay người nhìn về phía sau, thế mà không nhìn thấy được thân ảnh của Tiết Quan Hà.
Khinh công này đúng thật là vũ khí dành để thoát thân!
Cảm giác thỏa mãn và thành tựu mạnh mẽ đột nhiên dâng lên trong lòng nàng, nàng muốn chạy thêm một vòng, lại một vòng nữa.
Sau thời gian một chung trà, Tiết Quan Hà thở hổn hển chạy đến, mặt đỏ bừng, hơi thở như ống vỡ.
Hắn khom người, hai tay đặt trên đầu gối, ngắt quãng nói: “Chưởng quầy, ngươi, ngươi chạy quá nhanh, ta, ta đuổi không kịp!”
“Ngươi mới cấp hai, nội lực không đủ, rất bình thường.” Lục Kiến Vi nói: “Ngươi nghỉ ngơi tại chỗ một lúc, ta đi rồi về.”
Nói xong, nàng bỏ lại Tiết Quan Hà, thân ảnh hoá thành một đường ánh sáng biến mất ngay trước mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiết Quan Hà: “...”
Như thế này cũng quá nhanh rồi!
Lục Kiến Vi thỏa thích luyện tập, từ thức thứ nhất Lưu Niên Thệ luyện đến thức thứ hai Lưu Niên Thác, lại đến thức thứ ba Thán Lưu Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-209.html.]
Nàng chỉ lĩnh hội ba thức đầu tiên, thức thứ tư còn chưa nhập môn.
Lưu Niên Thác chú trọng vào sự phức tạp và bí ẩn của bộ pháp, đợi đến khi thật sự học thành công, khi chiến đấu sẽ khiến đối thủ có cảm giác như gặp ảo giác, nhìn thì nhàn nhã như đang đi dạo, nhưng thực tế cho dù có đuổi thế nào cũng không đuổi kịp, khiến cho đối thủ áp lực gấp đôi về thể chất và tâm lý.
Thức thứ ba kết hợp ưu điểm của thức thứ nhất và thức thứ hai, cảm thán tốc độ của Lưu Niên Thệ, lúc bận thì chê quá nhanh, lúc rảnh thì lại chê quá chậm.
Nó sẽ mang đến cảm giác lúc nhanh lúc chậm, khi người khác nhìn thấy ngươi đang thản nhiên đi tới đi lui, nhưng ngươi lại đột nhiên “vượt” lên một khoảng cách xa, rồi sau đó “chậm lại” như thể đang chờ người phía sau đuổi kịp.
Như mèo bắt chuột, bản chất là một chữ “chơi”.
Lục Kiến Vi đan xen luyện tập, khoảng cách hơn mười dặm trong nháy mắt đã ở dưới chân nàng, qua lại mười vòng, cuối cùng nàng cũng dừng lại.
Tiết Quan Hà đã bị tốc độ khinh công của nàng làm cho khinh ngạc không còn gì để nói.
Hắn lúc trước biết rõ sư phụ lợi hại, nhưng không ngờ lại tới mức này, hiện tại tận mắt chứng kiến, trong lòng đấu tranh kích động.
Sư phụ lợi hại như thế, hắn thân là đồ đệ không thể làm người mất mặt!
“Nhặt nhánh cây lên, ta dạy ngươi luyện đao.” Lục Kiến Vi mở túi nước uống một ngụm.
Tiết Quán Hà ngoan ngoãn làm theo, nhặt lên một nhánh cây trụi lá, lo lắng hỏi: “Chưởng quầy, ta mới lĩnh ngộ được thức thứ nhất, ta thử luyện trước được không?”
Hắn cũng học Quyển Sương đao pháp giống Lục Kiến Vi.
“Tới đi.” Lục Kiến Vi khoanh tay đứng nhìn.
Tiết Quan Hà cầm nhánh cây bắt đầu luyện.
Quyển Sương đao pháp không phải quyển sương chân chính, mà là chỉ tu luyện đến cảnh giới cao nhất có thể dùng đao phong cuộn sương lên mặt đất.
Nghe thì có vẻ dễ, thực tế đòi hỏi sức bền.
Sương thể ngưng tụ trên cành lá cỏ cây, nếu như muốn dùng đao phong cuộn lên sương thể, nhưng vẫn đảm bảo lá cây còn nguyên vẹn thì cần phải có kỹ năng tinh xảo.