Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 183
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:33:07
Lượt xem: 59
Thái độ của cô nương bán hoa như đang thầm ám chỉ với nàng đằng trước có bẫy, mà chiếc bẫy này có khả năng lớn là dương mưu của đối phương.
Các ngoại thất hiện tại còn chưa rõ tung tích, quan phủ đang cố gắng điều tra, ai cũng muốn nhanh chóng tìm được tung tích bọn họ, hiện tại manh mối lớn như thế đang bày ra trước mắt, nàng không thể làm như không thấy.
Người phía sau màn tùy tiện cho cô nương bán hoa xuất hiện ở đây, tất nhiên là có chỗ dựa.
Chỗ dựa của kẻ đó là những con tin mất tích kia.
Không phải Lục Kiến Vi can đảm làm anh hùng, mà là nàng rất tò mò, kẻ luôn âm thầm quan sát kể từ khi nàng vừa đặt chân vào thành rốt cuộc có tâm tư gì.
Lục Kiến Vi đi theo cô nương bán hoa vào con hẻm.
Đương nhiên Trương bá, Tiết Quan Hà sẽ không đứng tại chỗ, hai người chạy như bay đi tìm Hàn Khiếu Phong.
“Trông ngươi không hề lo lắng gì cả.” Lục Kiến Vi nhẹ nhàng nói: “Bọn họ đi tìm người của Huyền Kính Tư, ngươi không lo sẽ bị quăng lưới bắt trọn?”
Bước chân của cô nương bán hoa hơi khựng lại, nàng xoay người, dùng đôi mắt to đen thăm thẳm nhìn Lục Kiến Vi.
“Trông ngươi cũng chẳng lo lắng gì.”
“Thủ đoạn đối phó người khác của các ngươi chẳng qua chỉ là độc dược, chắc ngươi cũng đã biết ta có thể giải độc này.”
“Ngươi rất lợi hại.” Cô nương bán hoa nói: “Sư phụ ta đặt tên cho nó là Bạc Tình Lang, chính vì là muốn g.i.ế.c sạch lũ nam nhân phụ bạc trong thiên hạ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quần Phương Đố, Bạc Tình Lang, những cái tên này quả thực có chút u oán.
Lục Kiến Vi cười khẽ: “Sư phụ ngươi muốn làm Lâm Tòng Nguyệt thứ hai sao?”
“Lâm Tòng Nguyệt là ai?” Cô nương bán hoa thắc mắc.
“Ngươi không biết Lâm Tòng Nguyệt, nhưng lại biết Quần Phương Đố?”
Cô nương bán hoa gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-183.html.]
“Là một loại độc rất lợi hại, ta mất mấy năm mới có thể giải được nó.”
“Lâm Tòng Nguyệt là người chế tạo ra Quần Phương Đố.”
Lục Kiến Vi chân thành tán tưởng: “Ngươi có thể giải loại độc này chắc là cao thủ giải độc. Ngươi đã gặp qua Quần Phương Đố, vậy tại sao còn chưa từng nghe qua Lâm Tòng Nguyệt?”
“Thì ra nàng tên là Lâm Tòng Nguyệt.” Cô nương bán hoa nhìn con đường sâu hẹp phía trước: “Sư phụ không nhắc cái tên này với ta.”
Đường càng đi càng lệch, đi vào sâu hơn nữa là một xóm nghèo, dân cư ở đây phần lớn là tầng lớp thấp kém trong xã hội, tốt xấu lẫn lộn, dơ bẩn hỗn loạn.
Lục Kiến Vi bỗng dừng chân.
Cô nương bán hoa cũng dừng chân theo.
“Sao không đi nữa?”
“Mệt rồi, ta muốn nghỉ một lát.” Lục Kiến Vi nhướng mày: “Đường còn dài, chúng ta không ngại tâm sự chứ?”
Cô nương bán hoa giật mình, rũ mắt nhìn về phía giỏ hoa trong tay.
“Ngươi có thể giải được Bạc Tình Lang, chứng tỏ cực kỳ tinh thông dược lý độc vật. Ngươi có từng nghe qua có một loài sâu sẽ tiết ra một loại độc tố có mùi thơm hấp dẫn các loài động vật, dựa vào đó bắt giữ con mồi, sau khi ăn uống no đủ, dã thú đối với nó sẽ mất đi giá trị lợi dụng, cuối cùng c.h.ế.t dưới tác dụng của độc tố.”
“Thứ ngươi nói là trùng cản thi ở Hồn Đoạn Lĩnh Tây Nam, loài trùng này dùng độc tố sai khiến động vật, có chút giống đuổi thi nên được đặt tên như thế.” Thời điểm Lục Kiến Vi học tới độc vật này cũng không nhịn được mà sởn da gà.
Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
“Nếu dã thú muốn thoát khỏi khống chế của trùng cản thi, chúng bắt buộc phải tìm được thuốc giải, nhưng đáng tiếc chúng đã mất đi ý thức, trở thành con rối của trùng cản thi.”
Cô nương bán hoa nói đến đây thì dừng lại một lúc: “Lục chưởng quầy, trùng cản thi sẽ không dễ dàng để con mồi thoát khỏi nhà giam.”
Lục Kiến Vi than nhẹ: “Ngươi là cao thủ giải độc, sao lại không giải được độc của mình.”
Thiếu nữ ngước đôi mắt sâu thẳm lên nhìn nàng.
“Vậy Lục chưởng quầy có thể giải được không?”
“Không biết.” Lục Kiến Vi ăn ngay nói thật.