Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:59
Lượt xem: 50
Suy cho cùng bay hơi không tốt bằng trực tiếp rót độc dịch vào người. Nếu dùng phương pháp bay hơi thì có lẽ cần phải tích tụ mấy ngày mới có thể phát tác, trong khi đó rót trực tiếp sẽ nhanh chóng tạo nên một chất kịch độc hủy hoại toàn bộ cơ quan nội tạng.
Độc tính của hình nộm dần dần phát tác, tình trạng vô cùng thê thảm.
Lục Kiến Vi cẩn thận quan sát các triệu chứng khi phát tác, nhanh chóng ghi vào sổ, khi “bệnh nhân” bắt đầu hộc máu, nàng lấy châm bạc ra lần lượt châm vào nhiều điểm trọng yếu trên ngực.
Triệu chứng hộc m.á.u ngừng lại, tốc độ tổn thương của cơ quan nội tạng cũng chậm dần.
Châm bạc chỉ cầm m.á.u chứ không trị tận gốc.
Nàng lấy m.á.u của “bệnh nhân” cho vào trong bát sứ trắng, hòa với nước sạch, m.á.u khuếch tán trong nước có màu đen mờ mờ.
Trong Độc Vật có ghi chép, Tây Vực có một loại bụi cây tiết ra nhựa, một khi nhựa cây trộn lẫn với hoa dại bên cạnh thì sẽ trở thành kịch độc.
Cho nên xung quanh những bụi cây này phần lớn đều là xác côn trùng và dã thú, trở thành khu vực c.h.ế.t chóc danh bất hư truyền.
Mỗi khi có gió thổi qua, trong bụi cây sẽ truyền đến từng trận gào khóc, giống như dã quỷ vùng vẫy kêu gào.
Người dân địa phương gọi nó là Cây Quỷ Khóc.
Nhưng nhựa của Cây Quỷ Khóc này lại là cộng sự tốt nhất của hoa Triều Hà, chỉ cần một ít đã có thể giữ cho hoa Triều Hà rực rỡ như ban đầu.
Theo lẽ thường, chất độc thường kèm theo giải dược, nhưng giải dược của Cây Quỷ Khóc không phải là bất kỳ một loại động thực vật nào xung quanh nó.
Thứ có thể giải độc vừa hay là lá của hoa Triều Hà.
Hoa Triều Hà trong bình chỉ có một bông hoa đỏ, toàn bộ lá đã bị người khác vặt hết.
Lục Kiến Vi chỉ có thể mua từ hệ thống thương thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-178.html.]
Nàng lục tìm lá hoa Triều Hà trong cột dược liệu, quả nhiên hệ thống thương hành có bán, sau đó nhìn giá...
"Gian thương!"
Tiểu Khách: "Như nhau cả thôi."
"Một lá bán năm mươi lượng, chẳng phải quá đáng lắm sao?"
"Thời kỳ ra hoa của hoa Triều Hà vốn ngắn, có thể lấy được chừng này đã là tốt lắm rồi, từ Tây Vực đến đây đường xá xa xôi, ngươi cũng phải cân nhắc đến các yếu tố như thu hoạch khó khăn, vận chuyển vất vả chứ.” Tiểu Khách thở dài.
Lục Kiến Vi: "... Hệ thống vẫn cần thu hoạch với vận chuyển sao?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Coi nàng là kẻ ngốc chắc?
“Như ngươi nói, của hiếm thì càng quý.” Tiểu Khách nói: “Cho dù ngươi có lấy năm trăm hai lăm ngàn lượng cũng không mua được một lá ở bên ngoài.”
Lục Kiến Vi biết đạo lý này, nhưng chỉ muốn kiếm cái cớ để thỏa lòng.
Nàng mua hai lá với giá một trăm lượng.
Chỉ lá thôi thì chưa đủ, loại độc này được hình thành do phản ứng hóa học giữa nhựa của Cây Quỷ Khóc và nhựa của cây hoa Hồng Lam, bản thân hình thái vật chất đã thay đổi, vẫn phải bổ sung thêm dược liệu giải độc khác.
Lục Kiến Vi đã lướt qua tất cả các loại dược liệu giải độc trong đầu, chọn ra ba loại dược liệu dựa trên kiến thức từng học và trực giác của một nửa y sư, tương ứng là nhụy hoa của hoa Ma Lam, thân lá của Cỏ Chiếu Bíchh và toàn bộ cây Tuyết Phù Dung.
Giá của ba loại này cũng không rẻ, chỉ một cây Tuyết Phù Dung đã mất năm trăm lượng, theo lời của Tiểu Khách, việc hái Tuyết Phù Dung khó hơn nhiều so với hoa Triều Hà, vả lại Tuyết Phù Dung năm năm mới nở một lần, so với hoa Triều Hà còn quý hơn rất nhiều.
Triệu chứng của "bệnh nhân" càng nặng hơn.
Lục Kiến Vi ước tính liều lượng của thuốc giải, ngắt lá hoa Triều Hà theo kích cỡ móng tay, sau đó hái mười nhụy hoa của hoa Ma Lam, trộn với thân lá của Cỏ Chiếu Bích và một nửa cây Tuyết Phù Dung, nàng vận công nhào chúng thành bột mịn, pha một bát nước rồi rót cho “bệnh nhân” uống.
Trong vòng mười giây, các triệu chứng của "bệnh nhân" thuyên giảm, ấn đường nhíu lại vì đau đớn của "bệnh nhân" cũng dần thả lỏng, sau đó lại lâm vào hôn mê.
Công dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, nhưng các cơ quan bị tổn thương trước đó vẫn cần được phục hồi.