Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 171
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:49
Lượt xem: 54
“Án của khách nhân giang hồ sao có thể điều tra ra nhanh như vậy được?”
“Nghe nói loại độc này ghê gớm lắm.”
Một người cầm đao đến gần, nói với giọng thô lỗ: “Tất cả đừng nói nhảm nữa, tử y sứ sắp tới rồi.”
“Lão đại, tử y sứ kia có thể tra ra không?”
Vương Chí chà xát tay, ha một hơi, trừng mắt nhìn bọn họ nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?”
“Bên trong không phải còn có một thanh y sứ đang nghiên cứu độc được sao, ngài đi hỏi một chút xem khi nào có thể tra ra là loại độc gì.”
Vương Chí vung chân đá hắn, cười nói: “Ngươi lượn đi!”
Thanh y sứ kia cực kỳ kiêu ngạo, từ trước tới nay chỉ nhìn người bằng lỗ mũi, hắn mới không đi để bị ghét đâu.
Trên đường phố vắng vẻ yên tĩnh, tiếng xe ngựa di chuyển đặc biệt rõ ràng, bọn bộ khoái nghe thấy tiếng động lập tức đứng thẳng người, biểu cảm nghiêm túc nhìn chằm chằm con hẻm trước mặt.
Một chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đẹp đẽ đi tới, thiếu niên lái xe nhảy từ trên xe xuống, cung kính nói với người trong xe: “Chưởng quầy, đã tới hẻm Lục Liễu rồi.”
“Hửm, đây không phải Tiết gia thiếu gia sao?” Một bộ khoái kinh ngạc nói.
“Chính là hắn.”
“Sao hắn lại làm người đánh xe cho người ta? Người trong xe là ai vậy?”
“Lúc trước không phải đã nói rồi sao, hắn bái chưởng quầy Bát Phương khách điếm ở ngoài thành làm sư phụ, hiện giờ cũng coi như là khách nhân giang hồ.”
“Ta còn tưởng chỉ là tin đồn thôi chứ, đường đường là khách nhân giang hồ lại mở khách điếm ở chỗ này của chúng ta, ngại nhiều tiền sao?”
Vương Chí: “Các ngươi biết cái gì! Im miệng!”
Hắn sải bước lên đón, thấy quần áo là biết người, ôm quyền nói: “Tiểu nhân bái kiến tử y sứ đại nhân, thanh y sứ đại nhân.”
Lại nhìn về phía Tiết Quan Hà và Trương bá.
“Hai vị này là…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-171.html.]
Bộ khoái làm việc sẽ đưa ra giới nghiêm, ý nghĩa của giới nghiêm chính là không cho phép người không liên quan tiến vào, hắn không rõ thân phận của Trương bá là gì, đồng thời cũng nghi vấn về sự xuất hiện của Tiết Quan Hà tại đây.
“Vương bộ đầu, ta đi theo chưởng quầy tới phá án.” Tiết Quan Hà giải thích với hắn: “Trương bá cũng vậy.”
Vương Chí: Cho nên chưởng quầy đâu?
Lục Kiến Vi vén màn xe, nhanh nhẹn bước xuống đứng bên cạnh Hàn Khiếu Phong, cất cao giọng hỏi: “Có thể đi vào rồi sao?”
Hàn Khiếu Phong duỗi tay: “Lục chưởng quầy, mời.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai người sóng vai đi vào trước, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy Hàn Khiếu Phong hơi đi sau một chút.
Vương Chí: “...”
Hắn theo bản năng ngăn Tiết Quan Hà lại, ngơ ngác hỏi: “Tiết thiếu gia, vị vừa rồi… là sư phụ ngươi sao?”
Tiết Quan Hà kiêu ngạo nói: “Đúng vậy. Sư phụ ta lợi hại lắm!”
Vương Chí: Phải may mắn nhường nào mới có thể bái được một vị sư phụ võ công cao cường lại còn xinh đẹp như vậy chứ?
Hắn cũng đâu có mù, hắn có thể thấy được sự tôn kính của tử y sứ dành cho nàng.
Tử y sứ là ai? Đó là cao thủ đứng thứ tư thứ năm của Huyền Kính Tư, trên giang hồ cũng không có người dám trêu chọc người nọ.
Ngoài chỉ huy sứ và hai vị phó chỉ huy sứ, trong Huyền Kính Tư chỉ có hắn và vài vị tử y sứ nữa có tiếng nói.
Có thể được người như vậy cung kính đối đãi, Lục chưởng quầy của Bát Phương khách điếm sao có thể là người bình thường?
Tiết thiếu gia thật sự khiến người ta hâm mộ!
Lục Kiến Vi đã đi xa nhưng Vương Chí vẫn ngây người tại chỗ, các huynh đệ khác cũng giống hắn như đúc.
“À, đúng rồi.” Tiết Quan Hà đột nhiên chạy về lễ phép hỏi: “Vương bộ đầu, có thể làm phiền một vị đại ca chạy tới nhà ta một chuyến, nói với cha ta đêm nay ta và sư phụ cùng với Trương bá nghỉ ở trong nhà, bảo quản gia chuẩn bị tốt sương phòng không?”
Hắn móc ra mười đồng: “Vất vả rồi.”
Vương Chí muốn kiếm số tiền này, nhưng hắn là bộ đầu, phải thủ vững tại đây, vì thế bèn chọn một người chân tay nhanh nhẹn.
“Việc nhỏ thôi, không phiền toái.”
“Đa tạ.” Tiết Quan Hà ôm quyền, sau đó tăng tốc đuổi kịp đội ngũ.