Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-10-05 16:32:45
Lượt xem: 54
“Là Hoành Ba Chưởng, đây là chưởng pháp Trương bá mới luyện, lợi hại hơn Liệt Phong Chưởng nhiều.” Nhạc Thù kiêu ngạo nói.
A Nại giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại, chưởng pháp này từ đâu mà có?”
“Là chưởng…”
“A Thù.” Trương bá vẫy tay với hắn: “Xúc xong bên này trước đã.”
“Được.” Hắn nghe lời chạy đến chuồng ngựa bên kia.
A Nại nhướng mày, không cần nói cũng có thể đoán được, nhất định có liên quan đến Lục chưởng quầy.
Hắn đứng dậy trở vào phòng, thấy Ôn Trứ Chi đã rửa mặt xong liền nói: “Công tử, cháo đang nấu trong bếp, lát nữa là có thể ăn. Hôm nay trời nắng, có muốn ta đem áo choàng đi giặt không?”
“Thời điểm tuyết tan là lạnh nhất, giặt xong phơi lạnh quần áo dễ bị đông cứng, tạm thời không cần giặt.”Ôn Trứ Chi nói sang chuyện khác: “Vừa rồi ngươi nói gì ở bên ngoài?”
“À, là Trương bá dùng chưởng phong quét tuyết, ta vốn cho rằng là Liệt Phong Chưởng, còn cảm thấy bản thân đã đánh giá thấp uy lực chưởng pháp, không ngờ là chưởng pháp mới.”
Ôn Trứ Chi chậm rãi uống một chén nước ấm, quay xe lăn ra khỏi phòng, ngồi dưới mái hiên cẩn thận quan sát.
Ánh mặt trời dừng trên tuyết, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Chưởng phong đẩy tuyết vụn bay lất phát, có chút giống cảnh tượng tuyết rơi xối xả như hôm qua.
“Công tử thấy thế nào?” A Nại hỏi.
Ôn Trứ Chi hoàn hồn, gật đầu nói: “Nhãn lực không tồi, đúng là chưởng pháp mới.”
“Ta đoán là có liên quan đến Lục chưởng quầy.”
“Cái gì có liên quan đến Lục chưởng quầy?”
Lam Linh khoác một bộ y phục mùa đông đỏ sẫm, cười cười đi tới gần hai người.
“Có liên quan gì đến ngươi?” A Nại trợn mắt.
Lam Linh cũng không tức giận, chỉ nói: “Ta là tỷ muội với Lục chưởng quầy, các ngươi bàn luận về nàng tại sao lại không liên quan đến ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-168.html.]
“Từ khi nào Lục chưởng quầy làm tỷ muội với kẻ như ngươi?” A Nại trào phúng: “Đừng có dát vàng lên mặt mình.”
“Đúng đúng đúng, là ta tự dát vàng lên mặt.” Lam Linh che miệng cười nói: “Đương nhiên ta không thể so với chủ tớ các ngươi, ba câu là nhắc tới Lục chưởng quầy. Hai tên đàn ông đàm luận về cô nương nhà người ta trước mặt nhiều người như vậy, đúng là không biết xấu hổ.”
“Ngươi ——”
Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng khoanh tay, chậm rãi nói: “Không bằng Lam cô nương và Bình Vu công tử.”
Lam Linh: ?
Nàng kinh ngạc vài giây, chợt cười nói: “Ngày hôm qua nhắc tới việc nắm tay với cô nương, Ôn công tử còn đỏ mặt, ta còn cho rằng ngươi thật sự ngây thơ, không ngờ cũng biết nói những lời thô tục như vậy, đúng là thú vị.
Kim Phá Tiêu đúng lúc đứng ngoài cửa đáp: “Chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa thấy qua heo chạy? Lam cô nương là cao thủ trong chuyện này, đừng giễu cợt Ôn huynh nữa.”
“Ăn sáng!” Tiết Quan Hà hô to gọi mọi người, tay bưng thức ăn nóng hầm hập lên bàn.
Mì sợi, màn thầu, điểm tâm, dưa muối cái gì cần có đều có.
Sau khi ăn xong, Lục Kiến Vi chỉ huy bốn tiểu nhị quét dọn tuyết đọng từ trong ra ngoài khách điếm, Kim Phá Tiêu và Hàn Khiếu Phong cũng thân thiết giúp một tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuyết tan thành nước, trộn lẫn với bùn đất, dưới nhiệt độ thấp dần dần đông lại, mặt đường lúc này vô cùng trơn trượt.
May mà tất cả mọi người đều có võ nghệ phòng thân mới không bị trượt ngã.
Mấy người tất bật làm việc, không để ý có một người đang vội vã từ Vọng Nguyệt Thành chạy tới, chạy băng băng trên con đường đầy tuyết.
Tiết Quan Hà là người đầu tiên chú ý.
“Là Phùng sứ, hắn cũng đến rồi sao?”
Phùng Viêm dùng sức chạy đến khách điếm, một ngụm nước cũng không uống đã khàn giọng nói: “Thượng sứ, đêm qua trong thành lại có một người chết.”
Việc này đã gây nên khủng hoảng trong lòng bá tánh, nếu còn không điều tra ra hung thủ, áp lực đổ về Huyền Kính Tư chỉ càng tăng thêm.
Hàn Khiếu Phong nghe vậy quay sang Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, ngươi có muốn cùng ta đến Vọng Nguyệt Thành không?”
Lục Kiến Vi: “Tuyết dày như vậy, đi như thế nào?”
“Đương nhiên là dùng khinh công.” Hàn Khiếu Phong khó hiểu.