Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:37
Lượt xem: 60
Vậy nên suốt thời gian qua nàng tranh nhau sứt đầu mẻ trán, bận bịu tối mày tối mặt là vì cái gì?
Đúng là tiền mất tật mang.
“Huyền Kính Tư lại có người có thể phá giải được tàng bảo đồ sao?” Lam Linh cười nói: “Nếu ta có thể đồng ý giao dịch với Ôn Trứ Chi sớm một chút, khéo bảo vật cũng sẽ không bị triều đình phát hiện?”
Lục Kiến Vi: Không chắc …
Kẻ đứng sau tất cả sự vụ này vẫn chưa xác định được, nhưng vụ án Bạch Hạc sơn trang cũng đã đi đến hồi kết. Bảo vật không còn nữa, giang hồ lại sóng yên biển lặng như trước.
Nhưng ân oán giữa Hắn Phong Bảo cùng Lam Linh thì vẫn chưa được giải quyết.
Lam Linh dưỡng thương vài ngày, nội thương cũng đã dần khỏi hẳn, vết thương trên cánh tay cũng đã từ từ kết vảy.
Nàng vốn là người xem trọng vẻ bề ngoài, mà nay trên cánh tay lại có vết sẹo lớn như vậy, đương nhiên là vô cùng oán hận huynh đệ Hắc gia.
Ngược lại mấy ngày này Lục Kiến Vi lại sống rất nhàn nhã.
Vân Mộng Hạ Vũ
Yến Phi Tàng hôm đó thật sự đem về hơn mười vạn lượng, nàng đem toàn bộ chuyển hết vào tài khoản của khách điếm.
Hiện tại số dư tài khoản hai mươi ba vạn lượng.
Lục Kiến Vi không vội nâng cấp đạo cụ công kích.
Bởi vì Hắc Phong Bảo cùng Lam Linh vẫn có chuyện còn chưa giải quyết xong, nàng nhất định phải giữ lại số tiền này để phòng thân.
Dưới lầu có vài người đang đang râm ran bàn luận việc này.
Nhạc Thù tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là triều đình không nhắc gì đến linh dược, nếu không thì ta tình nguyện cầu xin triều đình dùng ngọc bài đổi lấy linh dược, đưa nó cho Ôn công tử.”
“Nếu thật sự có linh dược có thể giải được bách độc thế gian, triều đình cũng sẽ không cho ngươi đâu.” A Nại thở dài: “Là người thì đều quý trọng sinh mệnh, có linh dược chẳng khác nào có cái mạng thứ hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-158.html.]
Lục Kiến Vi nghe xong lời này, suy đoán trong lòng càng thêm rõ ràng.
Thế gian đúng là có sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng nếu có quá nhiều thì chắc chắn là do có người cố ý tạo ra.
Tin tức ngay từ đầu là do hai người Lữ Tào truyền ra, nhưng bọn hắn cũng chỉ ban đêm lén lút mò tới Nhàn vân sơn trang, tình cờ nghe được cuộc trò chuyện bí mật của Tống Nhàn và người kia, lúc này mới biết được sự tồn tại của tàng bảo đồ.
Nhưng bên trong bảo vật có gì bọn hắn lại không biết, trước khi bảo vật lộ diện cũng không có người có thể biết rõ.
Tuy nhiên trong giang hồ lại xuất hiện một lời đồn, bên trong bảo vật có linh dược chữa được bách bệnh.
Nhìn thì có vẻ là để khuếch đại bảo vật nhằm thu hút càng nhiều sự chú ý, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lại giống như một cái cớ.
Ai mà không biết đệ nhất phú hào Ôn công tử đang tìm dược, nghe có linh dược thần kỳ làm sao lại không tới.
Từ động cơ trên, việc Ôn Trứ Chi cố tình tung tin tức “linh dược” so với việc hai người Lữ Tào tung tin càng hợp lý hơn.
Kể từ lúc hệ thống không thể đánh giá cấp độ Ôn Trứ Chi, Lục Kiến Vi đã để tâm đến hắn.
Việc bảo vật bị triều đình xuất quân đến chiếm trước lại càng là một chứng cứ xác đáng.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như chính sự do dự của Lam Linh và Sài Côn đã làm chậm trễ thời gian tìm kiếm bảo vật, Huyền Kính Tư trùng hợp thẩm vấn ra được bản sao chép của tàng bảo đồ, trùng hợp có người có thể phá giải, thật sự là có quá nhiều trùng hợp.
Trước đó A Nại thường xuyên đến Vọng Nguyện Thành để phát cháo, đây quả là cơ hội tuyệt vời để lan truyền tin tức ra giang hồ.
Cho nên từ đầu đến cuối, việc trong bảo vật có linh dược là giả.
Nó chỉ là cái cớ để người nào đó dùng để tham gia vào vụ án.
Tất nhiên đây cũng chỉ là suy luận của Lục Kiến Vi, thân phận thật sự của Ôn Trứ Chi rốt cuộc là gì nàng cũng không quan tâm.
Chỉ cần hắn trả nàng thù lao thật sảng khoái, hắn có là ai nàng cũng mặc kệ.
Về phần người khác tại sao không có một chút hoài nghi, đại khái chắc cũng bởi vì hình tượng chủ tớ Ôn gia đã in quá sâu vào trong lòng mọi người.