Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:40
Lượt xem: 75
Những năng lượng này tuyệt đối là đồ đại bổ, chưa đến một lúc nàng đã đột phá 1000000 giá trị kinh nghiệm, thanh tiến độ một đường chạy thẳng tới đỉnh, thành công bước vào cảnh giới võ sư cấp bốn.
Bên này giảm bên kia tăng.
Cùng với cấp bậc tăng lên, Lục Kiến Vi càng thành thạo điều khiển nội lực cấp sáu, nàng không ngừng gia tăng số lượng nội lực hút vào, từ đứt quãng nhỏ giọt cho đến mượt mà cuồn cuộn như thác, thanh tiến độ ngày càng tăng trưởng, khả năng tiêu hóa thừa nhận nội lực của Lục Kiến Vi cũng vì thế mà càng hồn hậu.
Một bên là đạo cụ công kích cường thế áp chế, một bên là Lục Kiến Vi điên cuồng hút vào, Tống Nhàn tự bạo còn chưa xong đã bị vây khốn vào một phạm vi cực nhỏ.
Lão không c.h.ế.t nhưng kinh mạch lại đứt đoạn, triệt để trở thành một phế nhân không hơn không kém, không khác gì một miếng thịt thối nát nằm giữa một bãi chiến trường huyết tinh.
Thống khổ đã không đủ để hình dung thảm trạng của Tống Nhàn.
Muốn sống không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.
Nhưng không ai quan tâm đến cảm nhận của lão.
Năng lượng tự bạo cấp sáu cũng sắp chạm đáy, giá trị trong tài khoản khách điếm cũng sắp cạn kiệt, chín vạn lượng như khói nhẹ theo gió tiêu tán, Lục Kiến Vi vừa đau lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui sướng.
Không sao, trong phòng có tới mười mấy người đều chịu ơn cứu mạng của nàng, chín vạn lượng ít nhiều cũng phải lấy về được hơn phân nửa chứ?
Quan trọng chính là cấp bậc tu vi của nàng liên tục tiêu hóa nội lực, hiện tại cấp bậc đã vượt qua 1000000, thành công tiến giai cấp năm.
Võ giả cấp năm ở trên giang hồ cũng xem như tự có năng lực bảo vệ chính mình.
Nàng còn có Bất Vấn Lưu Niên phụ trợ, đồng thời còn có kiếm thuật đao pháp hàng đầu, cũng không thiếu các loại độc dược phòng thân, không nói năng lực có thể áp chế quần hùng nhưng ít nhất công phu chạy trốn cũng đủ dùng.
Bất an tận sâu đáy lòng cũng biến mất hơn phân nửa.
Hết thảy đã đi đến hồi kết, tiền trong tài khoản khách điếm không còn bị khấu trừ, Lục Kiến Vi thu hồi công pháp hấp thu.
Tống Nhàn thất khiếu đổ máu, tròng mắt mở to nhìn lên bầu trời trong xanh trên đầu, há mồm “hô hô” không ngừng, nhưng cũng chẳng phát ra được âm thanh gì ngoại trừ m.á.u loãng tuôn ra không ngừng.
Ngoại trừ lão, khách điếm không có ai tổn thương.
Lục Kiến Vi thu hồi lại khí tức, quay về dáng vẻ bình tĩnh như mọi ngày, nàng lặng yên đứng ở đình viện, một thân xiêm y xinh đẹp không thấy máu, dường như chưa từng nhiễm phong sương, đến tóc mai cũng không hề tán loạn.
Trong ngoài khách điếm lặng ngắt như tờ.
Lam Linh cùng Sài Côn chạy được năm mươi trượng thì do thám bên ngoài khách điếm nhận thấy được nguy hiểm, bọn chúng cũng nhanh chóng lùi lại mấy chục trượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-141.html.]
Ngoài bán kính năm mươi trượng là khu vực an toàn.
Lam Linh cùng Sài Côn là võ sư cấp sáu, bọn họ hoàn toàn có thể chống đỡ được công kích truyền tới từ khoảng cách này.
Lúc này hai người đã dừng bước, đứng bất động một chỗ, chờ đợi Bát Phương khách điếm hóa thành bình địa.
Võ sư cấp sáu tự bạo không phải nói giỡn, Võ Vương cấp tám có tới cũng chưa chắc đã áp trụ nổi, bên trong khách điếm còn có nhiều người cần bảo hộ như vậy, cho dù cao thủ thần bí có lợi hại cỡ nào cũng phải bó tay chịu trói.
Khách điếm bị san bằng là việc không tránh khỏi, người bên trong khách điếm có không c.h.ế.t cũng thành phế nhân.
Lam Linh thở dài: “Đáng tiếc.”
Đáng tiếc nàng hiếm khi mới gặp một diệu nhân như Lục chưởng quầy, nếu bị nổ tung như thế chắc chắn t.h.i t.h.ể sẽ xấu đến không nỡ nhìn.
Sài Côn thì lại không nghĩ nhiều như vậy, dù sao lão cũng đã sao chép xong Tương tác tập chú, nhiệm vụ đã hoàn thành, Bát Phương khách điếm có bị hủy hay không cũng không liên quan đến lão.
Nếu bị hủy thì càng tốt, ít nhất Hắc Phong Bảo cũng sẽ lấy lại được mặt mũi.
Hai người cùng đám do thám đứng chờ, nhưng chờ mãi cho đến giờ Thìn, mặt trời cũng đã ngả bóng về phía Tây mà khách điếm vẫn chưa bị nổ.
Có người bạo gan đi tới tra xét, chưa đi được tới tường viện đã cảm nhận công kích nội lực cuồn cuộn liền vội vàng chạy ngược về.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ráng chiều rọi xuống lầu chính khách điếm, nóc nhà mái ngói lưu ly rực rỡ, sáng lấp lánh như trở thành sự tồn tại chói lọi duy nhất trên cánh đồng hoang bạt ngàn.
Vầng sáng kia từ trên cao nở rộ, bao la mà hùng vĩ, vì khách điếm khoác lên một tầng sắc thái thần bí huyền diệu.
Đó chính là tự bạo của võ sư cấp sáu!
Tất cả mọi người ở trong lòng cảm thán, bọn họ không dám tin tưởng cũng không dám tưởng tượng, thế nhưng sự thật lại bày ra trước mắt.
Khách điếm không có hôi phi yên diệt, cũng không hề có bất kỳ thương vong nào.
Cho đến khi mặt trời ngủ vùi dưới núi, khách điếm lên đèn thì bọn họ mới lấy lại tinh thần, trong lòng dâng lên kính sợ khó lòng miêu tả.
Lam Linh nhíu mày, ánh mắt nhìn về khách điếm cực kỳ phức tạp.
Mỗi khi nàng cảm thấy mình đã đủ hiểu Bát Phương khách điếm thì Bát Phương khách điếm lại khiến nàng cảm nhận được thất bại.
Trưởng lão đứng thứ ba Thiên Lí Lâu lúc này bị đả kích đến mức không còn biết tức giận.
Vẻ mặt Sài Côn cũng trở nên nặng nề.