Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:37
Lượt xem: 42
Trong khoảnh khắc tiếp đất, nội tâm Tống Nhàn không khỏi sinh ra tuyệt vọng.
Lão không đánh lại bọn họ, cũng không thể trốn thoát, lão nên làm thế nào?
“Lục chưởng quầy, Hàn mỗ còn phải dẫn hắn trở về thẩm vấn, xin giữ cho hắn một mạng.”
Lá thư kia chứng minh việc này sau lưng còn có chủ mưu, Tống Nhàn không thể c.h.ế.t được.
Lục Kiến Vi gật đầu, một lần nữa xuất kích.
Cấp bậc của đạo cụ khách điếm đại biểu cho giá trị đồng cấp cao nhất, cùng là cấp sáu nhưng đạo cụ công kích của khách điếm lại là cấp sáu đỉnh phong, Tống Nhàn chỉ mới cấp sáu sơ giai, chênh lệch thực lực khiến hắn không cách nào phản kháng.
“Ô ô ô.” Tống Phúc trong mắt phải có nốt ruồi, sau khi yên lặng hồi lâu bắt đầu giãy giụa, lão vặn vẹo trên mặt đất, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhàn.
Máu trong miệng Tống Nhàn từ sườn mặt chảy xuống đỏ cả một mảng. Lão nghe được động tĩnh bèn nghiêng đầu nhìn Tống Phúc đứng cách đó không xa, trong mắt tràn ngập không cam lòng cùng oán giận.
Phải trải qua bao nhiêu cay đắng khổ sở mới có thể gây dựng được thành tựu như ngày hôm nay, làm sao lão có thể cam lòng?
Ông trời không công bằng!
Tống Phúc lại ô ô kêu to, khóe mắt muốn nứt ra.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tống Phúc cũng thật trung thành.” Kim Phá Tiêu cảm thán.
Lục Kiến Vi cẩn thận quan sát nét mặt hai người, nàng nhướng mày không tán đồng câu nói của Kim Phá Tiêu.
Thoạt nhìn thì là chủ tớ tình thâm, nhưng lại có cảm giác chỗ nào không đúng.
Còn không đợi Lục Kiến Vi suy nghĩ cặn kẽ đã nghe thấy một tiếng kinh hô.
Sài Côn đột nhiên lui ra phía sau vài bước, chỉ vào Tống Nhàn nói: “Hắn đây là muốn ——”
Tự bạo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-139.html.]
Võ giả muốn tự bạo phải điều động tất cả nội lực và sinh cơ trong người, trong nháy mắt phóng thích ra lực sát thương, kết cục của người tự bạo chỉ có một, đó chính là thi cốt nghiền thành tro bụi, hôi phi yên diệt.
Đương nhiên tự bạo cũng có hạn chế.
Võ giả dưới cấp bốn không thể tự bạo, bởi vì bọn họ không thành thạo vận dụng nội lực.
Lực sát thương khi một võ giả cấp sáu tự bạo có thể lan đến phạm vi trăm trượng, đồng nghĩa với hơn 300 mét ở hiện đại.
Càng đứng gần trung tâm vụ nổ càng chịu nhiều công kích.
Tự bạo xảy ra trong chớp mắt, nó có thể nhanh chóng tăng cấp bậc nội lực của võ giả, khi một võ giả cấp sáu tự bạo, đến Võ Vương cấp tám gặp được cũng phải né xa ba thước.
Sài Côn là người đầu tiên phi thân vượt tường, lão dùng tốc độ nhanh nhất chạy xa khỏi khách điếm.
Lão suy đoán sau khi Tống Nhàn tự bạo, Bát Phương khách điếm chắc chắn hóa thành cát bụi.
Lam Linh không cam lòng tuột lại phía sau, nàng còn không quan tâm Bình Vu đã vội vã chạy sang một hướng khác.
Hàn Khiếu Phong có thể chạy thoát nhưng hắn không làm.
“Công tử!” A Nại liều mạng đẩy chủ nhân vào phòng, đưa lưng về phía Tống Nhàn, đồng thời dùng thân thể bao phủ xe lăn.
Cho dù cao thủ khách điếm là người thần bí hay là Lục chưởng quầy thì cũng không thể bảo hộ tánh mạng của tất cả mọi người khi tự bạo diễn ra.
Trương bá, Nhạc Thù, Tiết Quan Hà, còn có Yến Phi Tàng đang bế quan đều là tiểu nhị khách điếm, cho dù có bảo vệ cũng sẽ bảo vệ bọn họ trước tiên.
A Nại lần này không dám đánh cược.
Ôn Trứ Chi nắm chặt ngọc tiêu, khuôn mặt ôn hòa lúc này phủ một tầng lạnh lẽo, hắn nâng tay phải, ngón trỏ chuẩn bị điểm vào huyệt âm lăng tuyền ở cẳng chân.
“Tiểu Khách.” Lục Kiến Vi quyết đoán phân phó: “Khởi động đạo cụ phòng ngự bảo hộ toàn bộ người trong khách điếm, khởi động đạo cụ công kích phản áp năng lượng tự bạo của Tống Nhàn, cứ việc thoải mái khấu trừ tiền.”
Đạo cụ phòng ngự đã thăng đến cấp bảy, chỉ cần có đủ tiền để bổ sung giá trị đạo cụ hao tổn thì dư sức giữ mạng hơn mười người trong khách điếm.
Đạo cụ công kích cũng thế, chỉ cần có đủ tiền thì có thể phóng thích ra năng lượng còn mãnh liệt hơn năng lượng tự bạo của Tống Nhàn.