Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:29
Lượt xem: 59
Nhưng nàng vốn dĩ không quan tâm đến thân phận của khách trọ, chỉ cần trả đủ tiền là được, huống hồ ba người Phùng Viêm ở trọ tại khách điếm cũng rất an phận, thêm một người nữa cũng chẳng sao.
Tử y sứ là người có sức chiến đấu cao nhất chỉ dưới quyền của chỉ huy sứ và phó chỉ huy sứ, hắn có tu vi cấp sáu, trùng hợp cùng Thiên Lí Lâu, Hắc Phong Bảo và Nhàn Vân sơn trang tạo thành thế cân bằng.
Tiết Quan Hà tiến đến mở cửa.
Người tới mặc một thân áo bào tím, hoa văn trên y phục sinh động, thoạt nhìn cũng có chút hoa lệ, bên hông treo một thanh đoản đao, cưỡi trên con ngựa cao to tướng, sống lưng cực kì thẳng tắp, ánh mắt sắc bén như có thể cứa đao cắt thịt người khác.
Tiết Quan Hà lúc này mới nhìn thấy trước mặt hắn có một người nằm sấp.
Người nọ bị trói bằng dây thừng, phần eo và bụng bị áp chặt vào lưng ngựa, tay bị trói ra sau lưng, đầu tóc rũ xuống.
Tiết Quan Hà lấy hết dũng khí bước ra, bình tĩnh hỏi: “Khách nhân là muốn dừng chân nghỉ ngơi hay muốn ở trọ?”
“Vừa không nghỉ ngơi cũng không ở trọ.” Tử y sứ xoay người xuống ngựa, kéo người trên ngựa xuống nói: “Bản sứ đến đây là để truy bắt hung thủ, mong khách điếm có thể phối hợp …”
Tiết Quan Hà: “...”
Hung thủ? Chẳng lẽ chính là hung thủ đã đồ sát Bạch Hạc sơn trang?
Tiết Quan Hà sửng sốt không dám trả lời, đang muốn quay về hỏi ý kiến, vừa mới xoay người thì sau lưng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Quan Hà, mau mời khách nhân vào.”
“Vâng!”
Những người khác trong khách điếm nghe được tin tức cũng lục tục tụ lại ở tiền viện.
Tất cả bọn họ đều biết án Bạch Hạc sơn trang là do Huyền Kính Tư phụ trách, nhưng cũng không để ở trong lòng.
Không ai quan tâm hung thủ là ai, tất cả những gì bọn họ quan tâm là tàng bảo đồ.
Chẳng qua bọn họ chỉ muốn chạy đến xem náo nhiệt mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-133.html.]
Tử y sứ sải bước đến ném nam nhân kia vào sân, liếc mắt nhìn mọi người, sau đó đi đến trước mặt Lục Kiến Vi chắp tay nói:
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tại hạ Huyền Kính Tư tử y sứ Hàn Khiếu Phong, sớm đã nghe danh tiếng của Lục chưởng quầy, hân hạnh được gặp mặt.”
“Hân hạnh được gặp Hàn sứ”. Lục Kiến Vi chắp tay cười nói: “Ngươi mới vừa nói muốn bắt hung thủ, không biết là người nào?”
Hàn Khiếu Phong đá vào người đang nằm dưới đất, hắn đau đến mức tỉnh lại, nhưng vì đang bị bịt miệng nên chỉ thút thít không nói được, ở trên mặt đất không ngừng vặn vẹo thân thể.
“Nhàn Vân sơn trang Tống Nhàn chính là hung thủ đã diệt môn toàn bộ Bạch Hạc sơn trang. Người này chính là tâm phúc của Tống Nhàn, hắn cũng đã thú nhận mọi tội lỗi.”
Mọi người yên lặng quay đầu nhìn về phía Tống trang chủ vẫn đang ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng.
Mi tâm Tống Nhàn ít nhiều hiện lên chút quỷ dị, có thể nhận ra trong mắt ẩn ẩn tức giận.
“Hàn sứ chớ có nói đùa, ta và Nhạc huynh là bằng hữu chí giao, tại sao ta lại sát hại hắn? Ngươi chỉ tìm bừa một “nhân chứng” đến đã muốn kết tội Tống mỗ sao?”
Đào Dương cùng Ngụy Liễu đứng sau lưng hắn không nói lời nào.
Mấy ngày vừa rồi bọn họ chỉ muốn trở thành người vô hình trong khách điếm.
Phùng Viêm mang hai tên hôi y sứ bước ra hành lễ với Hàn Khiếu Phong: “Bái kiến Hàn thượng sứ.”
“Ừ”. Hàn Khiếu Phong khẽ gật đầu: “Các ngươi làm tốt lắm.”
Cả ba người trong lòng kích động,lo lắng trên mặt trong thoáng chốc biến mất, dứt khoát lùi về sau Hàn Khiếu Phong chờ lệnh.
Dưới mái hiên đình viện, A Nại đang bày một bàn trà nhỏ, trên bàn bày một ít bánh ngọt, phá trà bằng bình đất sét nung, mùi trà thơm mát tràn tràn ngập đình viện.
“Công tử, chỗ này tầm nhìn không tồi.” A Nại khoan thai ngồi trên ghế, miệng cắn hạt dưa.
Mọi người nghe thấy tiếng động liền trông lại, tất cả đều không nói nên lời.
“Các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi, nhìn ta làm gì?” A Nại phun vỏ hạt dưa: “Tiếp tục đi.”
Hàn Khiếu Phong đột nhiên quay người lại liếc mắt nhìn Ôn Trứ Chi cùng A Nại, chủ tới hai người đều có tu vi thấp, không cần quá để ý.
Hắn thu hồi ánh mắt.