Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:27
Lượt xem: 57
Ngưu Cường cũng chỉ là dân thường, vì để tránh nha dịch của quan phủ không nể mặt nên đặc biệt tìm chưởng quầy của Duyệt Lai tửu lầu tới cùng đi đến quan phủ làm việc.
Quan phủ nể tình mặt mũi Tiết gia ở Vọng Nguyệt Thành, hiệu suất làm việc quả nhiên tăng cao, lập tức dẫn người đi đo đạc ruộng đất.
Nghe nói Lục Kiến Vi dự định mua mấy ngàn mẫu đất trong vòng năm dặm, đám nha dịch lại càng có thểm động lực làm việc.
Đám do thám xung quanh khách điếm cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Trong khách điếm có nhiều người muốn đoạt tàng bảo đồ như vậy, Lục chưởng quầy không phải nên lo lắng mất ăn mất ngủ hay sao, tại sao vẫn còn tâm trạng đi mua đất?
Tiểu Khách cũng không lí giải được.
“Tại sao ngươi lại bỏ tiền mua nhiều đất hoang như vậy? Cho dù đất hoang sau này vẫn có thể dùng để gieo trồng, nhưng ngươi cần trồng nhiều đất như vậy làm gì?”
Lục Kiến Vi nhướng mày: “Ai nói với ngươi ta muốn làm ruộng?”
“Không phải chính ngươi nói hay sao?”
“Ta có nói rằng muốn trồng cả ngàn mẫu đất không?”
Tiểu Khách không nói nên lời: “Ngươi không trồng thì mua nhiều như vậy làm gì?”
Với chừng đó ngân lượng không bằng đến hệ thống thương thành mua sắm kỹ năng.
Lục Kiến Vi lắc đầu thở dài: “Ta rốt cuộc cũng hiểu tại sao hệ thống các ngươi lại khăng khăng bắt người ta đến đây mà không phải tự mình kinh doanh khách điếm rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì không có đầu óc.”
Tiểu Khách: “... Ngươi mắng ta!”
“Ta chỉ nói sự thật thôi” Lục Kiến Vi khoát tay: “Ngươi có đầu óc sao?”
“...Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Lục Kiến Vi: “Đó là một kế hoạch lâu dài, bây giờ có nói ra ngươi cũng không hiểu được.”
Tiểu Khách không trả lời nàng, nó mặc cảm im lặng.
Vài ngày sau việc đo lường đất đai cũng đã hoàn tất, Lục Kiến Vi thanh toán toàn bộ tám ngàn mẩu đất, lấy khách điếm làm trung tâm trải dài ra năm dặm tạo thành một khu vực rộng lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-132.html.]
Bởi vì nàng mua nhiều nên quan phủ cũng cho chiết khấu, tám ngàn mẫu đất chỉ tốn 7000 lượng, tài khoản cá nhân còn dư đến hai vạn sáu.
Thế lực khắp nơi đều không đoán được mục đích của nàng, chỉ có thể từ bỏ lần nữa tập trung vào việc tìm kiếm tàng bảo đồ.
Tương tác tập chú rốt cuộc cũng sao chép xong.
Sự bình lặng của khách điếm rốt cuộc cũng bị phá vỡ, tin tức lần lượt bị mang ra ngoài, đám do thám bên ngoài khách điếm cũng điên cuồng tranh giành.
Phùng Viêm đứng trên lầu hai không khỏi cảm thán
“Năm trăm tờ ám ngữ chúng ta thả ra trước đó cũng gây ra náo động như hiện tại.”
“Thượng sứ, chúng ta đã sớm phát ra tin tức nhưng cấp trên vẫn chưa cử người đến”. Vương Tiểu Thuận buồn rầu nói: “Chẳng lẽ bên trên không nhận được tin tức?”
“Ngươi gấp cái gì?” Phùng Viêm bình tĩnh nói: “Cứ đợi đi.”
Trình Đại Lộ lại hỏi: “Thượng sứ, nếu bọn họ đã nắm được manh mối, tại sao lại không chịu rời khỏi khách điếm?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phùng Viêm nói: “Manh mối vẫn chưa được phá giải, họ có lẽ muốn ở lại để giám sát lẫn nhau, hoặc là tìm thêm manh mối khác.”
“Không lẽ thực sự có bảo vật hay sao? Nếu như vậy chẳng phải là tiện cho bọn họ rồi à?” Vương Tiểu Thuận cảm thấy không phục.
Theo hắn thấy, cho dù bảo vật là gì thì cũng đều nên giao cho quốc khố, đáng tiếc đã bị khách nhân giang hồ phát hiện được, lại có nhiều thế lực các nơi tham dự, triều đình không thể nhúng tay vào.
Phùng Viêm thở dài vỗ vai hắn, xoay người muốn trở về phòng, ánh mắt bất chợt đảo qua nơi nào đó bên ngoài khách điếm, đột nhiên sửng sốt.
Vương Tiểu Thuận bên cạnh hắn lắp bắp nói: “Thượng, thượng sứ, đằng kia, không, không phải là tử, tử y sứ chứ!”
Cách khách điếm không xa có một bóng người áo tím khí thế hừng hực, phi ngựa hướng về phía khách điếm.
Phùng Viêm mở to hai mắt, ngay lập tức nhảy xuống từ tầng hai.
“Mau theo ta đi nghênh đón thượng sứ!”
Ba người bọn họ rốt cuộc cũng có chỗ dựa rồi!
Từ khi vào khách điếm đến nay cả ba người đều là cấp bậc thấp nhất, bọn họ luôn ở thế yếu, đã sớm uất nghẹn đến chết.
Bây giờ tử y sứ đã đích thân đến đây, bọn họ rốt cuộc cũng không cần phải cúi đầu trước người khác nữa.
Đương nhiên, tử y sứ có thể vào được khách điếm hay không thì còn tùy thuộc vào ý muốn của Lục chưởng quầy.
Lục Kiến Vi đã biết.