Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:16
Lượt xem: 45
Kéo ra xa thêm hai mươi dặm ngoài Vọng Nguyệt Thành, các chấm xanh đông đúc, từng tốp người rộn ràng qua lại, cảnh tượng phồn vinh thịnh vượng.
Lục Kiến Vi có chút xúc động.
Nàng đã xuyên tới đây mấy tháng nhưng còn chưa một lần bước chân ra khỏi viện môn khách điếm.
Trước đây là bởi cấp bậc quá thấp, bên ngoài khách điếm lại hoang vắng cằn cỗi không có gì đáng xem, Lục Kiến Vi chỉ có thể chôn chân trong khách điếm.
Hiện tại không thể ra ngoài là bởi vì bên ngoài có một bầy sói đang rình rập, khách điếm có ý nghĩa như một tòa thành luỹ có hệ số an toàn cực cao đối với nàng.
Lục Kiến Vi thật sự hy vọng chuyện này sớm ngày kết thúc, toàn bộ các nhóm khách nhân giang hồ đều biến mất, như thế nàng có thể thoải mái dạo chơi hai mươi dặm ngoài khách điếm.
Nàng đã lĩnh ngộ khinh công đến thức thứ ba nhưng vẫn chưa có cơ hội luyện tập, chỉ ở trong phòng nhảy nhót lên xuống căn bản không đủ.
Nàng còn muốn đi dạo một vòng quanh chợ Vọng Nguyệt Thành.
Lục Kiến Vi lơ đãng kéo bản đồ, bất chợt bị ba chấm xanh hấp dẫn ánh mắt.
Chấm xanh khi nãy trùng với chỗ bọn do thám nên nàng không chú ý, lúc này nó đã lướt qua vòng vây của bọn chúng, thế nên tức khắc hấp dẫn ánh mắt Lục Kiến Vi.
Từ hướng Vọng Nguyệt Thành xuất phát vào giờ này hẳn không phải là khách nhân giang hồ có tin tức nhanh nhạy.
Chưa bao lâu ba chấm xanh đã ngừng trước cửa viện môn.
Bởi vì tình huống đặc biệt nên cửa khách điếm đóng chặt, không giống trước đây luôn mở cửa đón khách.
Người bên ngoài cẩn thận gõ cửa, thanh âm nghẹn ngào hỏi: “Có người không?”
Là Ngưu Cường, hắn đánh xe bò mang theo hai người.
Trương bá tiến đến mở cửa, quan tâm hỏi: “Ngưu tiểu đệ, tại sao ngươi lại tới vào giờ này?”
Ngưu Cường cả người chật vật, sắc mặt sầu khổ, đang muốn mở miệng chợt bị một hán tử cắt ngang, người nọ hoảng hốt xuống xe, cả người lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào trong nước bùn, sẵn hai chân mềm nhũn bèn quỳ gối trước mặt Trương bá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-124.html.]
“Trương đại hiệp, xin ngài hãy cứu nhi tử của ta!”
Trương bá sửng sốt, nghiêng người hơi tránh hỏi: “Đây là?”
“Trương đại hiệp.” Ngưu Cường vội vàng giải thích nói: “Hắn là đường huynh Ngưu Sơn của ta, cháu ta hôm trước không biết vì sao lại bị bệnh, hôm qua chúng ta dẫn nó đi tới y quán trong thành xem bệnh, lão đại phu nói nó trúng độc, còn bị khách nhân giang hồ đánh một chưởng, lão đại phu nói mình không thể trị, nếu có thể tìm được đại hiệp hỗ trợ nói không chừng còn có chút hy vọng, nhưng mà……”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào kể, Ngưu Sơn cũng khóc thút thít.
Nhưng bá tánh tầm thường biết đi đâu tìm đại hiệp cơ chứ?
Nếu không phải Ngưu Cường có quen biết người của Bát Phương khách điếm thì bọn họ cũng chỉ có thể chờ chết. Nhưng cho dù Bát Phương khách điếm có khách nhân giang hồ, cũng không nhất định có thể trị khỏi cho Ngưu Tiểu Hỉ.
Trương bá nghe vậy nhìn về phía xe bò.
Trên xe bò có một đứa bé bảy tám tuổi đang nằm bất động, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, môi tím tái, chính xác là dáng vẻ sau khi trúng độc.
Nhưng khách điếm không có đại phu.
Võ giả cũng không phải cái gì cũng biết, giải độc còn phải đi tìm người chuyên y đạo như đám đại phu Thần Y Cốc, bọn họ cả ngày chỉ biết nghiên cứu dược lý.
Trước mắt thế lực bên trong khách điếm có chút hỗn loạn, ba người đi vào chỉ có hại không có lợi.
Nhưng đứa nhỏ này dù sao cũng là một sinh mệnh.
Trương bá thầm than một tiếng, trong đầu lại nhớ tới Lục Kiến Vi lấy ra dược hoàn và độc hoàn, vội nói: “Ta đi hỏi Lục chưởng quầy xem sao.”
“Đa tạ Trương đại hiệp!” Ngưu Cường cùng Ngưu Sơn lập tức quỳ gối trên mặt đất.
Trương bá đóng cửa, mới vừa xoay người vào đã thấy Lục Kiến Vi gật đầu bảo được.
Nhớ tới trước đây Lục chưởng quầy cũng không ngại phiền toái thu lưu lão cùng A Thù ở lại khách điếm, trong lòng vô vàn cảm kích.
Lão thấp giọng hỏi: “Chưởng quầy muốn sắp xếp cho ba người họ như thế nào?”
“Phòng tiểu nhị còn một gian trống, cho bọn họ vào đó đi.”