Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 116
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:04
Lượt xem: 53
Nàng rất không phục: “Những người khác đều đã ngủ, vì sao ngươi không ngủ?”
Những lời dâm tục giữa nàng và Bình Vũ không phải là hội thoại đơn thuần, nó có tác dụng ám thị, phối hợp với âm thanh lục lạc nhìn như không hề có quy luật, trừ phi là võ giả cấp bảy hoặc từ cấp bảy trở lên, nếu không đều không thoát khỏi trạng thái hôn mê.
Lục Kiến Vi thở dài: “Các ngươi ân ái ngọt ngào còn ta phòng không gối chiếc, đương nhiên càng nghe càng hăng rồi.”
“Nếu ngươi thiếu đàn ông vừa ý, nô gia có thể giới thiệu cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu cũng được, bất kể ngươi thích kiểu thế nào nô gia cũng có thể tìm cho ngươi.” Lam Linh chậm rãi tới gần nàng, u oán nói: “Chỉ mong ngươi thương xót nô gia, cho nô gia một cơ hội truy tìm kho báu, dù sao trông ngươi cũng không có hứng thú với nó.”
Lục Kiến Vi cười tủm tỉm chìa lòng bàn tay ra.
“Một trăm lượng, đưa trước nói sau.”
Lam Linh: “…”
Nàng trừng mắt nhìn Lục Kiến Vi hồi lâu mới căm giận móc một tờ ngân phiếu từ trong n.g.ự.c Bình Vu ra nện vào lòng bàn tay trắng nõn.
“Của ngươi đây, ta đi ngủ!”
Lục Kiến Vi nhắc nhở: “Bình Vu của ngươi…”
“Để hắn ngủ dưới đất đi!”
Lục Kiến Vi nhướng mày, thôi được rồi.
Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất, dù sao cũng không phải người của nàng.
Sau nửa đêm cũng không còn ai gây chuyện, Lục Kiến Vi luyện công xong nghỉ ngơi một lúc thì trời đã tờ mờ sáng.
Sau khi tu luyện nội công, cho dù thức trắng đêm nàng cũng không thấy buồn ngủ, ngày hôm sau tinh thần vẫn sảng khoái.
Cửa sổ mở ra, hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào, phả vào mặt khiến nàng rùng mình.
Trời chuyển lạnh.
Bầu trời màu xám ngắt nặng như chì, mây dày đặc và không khí đầy hơi nước.
Cơn mưa cuối thu đang về.
Lục Kiến Vi chọn một bộ y phục dày hơn từ trong tủ quần áo, mặc vào người cảm thấy rất ấm áp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-116.html.]
Mặc dù bản thân có nội lực không sợ lạnh, nhưng cuộc sống vẫn cần có cảm giác lễ nghi, nếu ngay cả bốn mùa cũng mất đi ý nghĩa thì trên đời này còn gì vui thú?
Thời tiết xấu làm nàng cũng lười trang điểm, Lục Kiến Vi để mặt mộc xuống lầu.
Bình thường nàng chỉ trang điểm nhẹ nhàng, không khác mấy so với mặt mộc, sau khi tu luyện nội lực, thể chất được cải thiện rõ rệt, da không còn sạm và vàng vọt sau khi thức khuya như ngày trước mà càng trở nên tinh tế trắng hồng, có trang điểm hay không cũng không khác biệt.
Ít nhất thì những người còn lại trong khách điếm cũng không nhìn ra.
Vừa đi xuống cầu thang nàng đã thấy mấy tiểu nhị túm tụm một chỗ.
Tiết Quan Hà đi tới nói: “Chưởng quầy, sáng sớm chúng ta dậy thì thấy Bình Vu công tử đang ngủ ở đây, gọi thế nào cũng không đánh thức được.”
Lục Kiến Vi gật đầu: “Hắn bị đánh thuốc mê, sẽ hôn mê mất mấy ngày, không cần phải lo cho hắn.”
“Để hắn nằm ở đây?”
“Lam cô nương dậy rồi sẽ tự xử lý.”
Mặc dù Tiết Quan Hà cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hỏi quá nhiều, ngoan ngoãn đồng ý.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một lát sau, khách trên lầu hai lần lượt đi xuống, tất cả sững người khi nhìn thấy Bình Vũ nằm thẳng cẳng dưới đất.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao họ không hề phát hiện?
Lam Linh ra tay rồi?
Còn người hầu của nàng là chuyện gì đây?
Thần sắc của Tống Nhàn và Sài Côn đều có vẻ nghiêm trọng.
Người trước cuộn ngón tay trong tay áo, lấy lại bình tĩnh, nhấc chân đi vào trong viện.
Nhạc Thù đang quét tước đình viện.
“Hiền chất.” Tống Nhàn chậm rãi tới gần, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn của trưởng bối: “Hôm qua ta vội vàng tới đây chưa kịp ôn chuyện với ngươi, trong mấy ngày ngươi lưu lạc bên ngoài nhất định đã chịu nhiều khổ cực, hiện tại còn phải làm những việc vặt mà chỉ có hạ nhân mới làm, không bằng trở về với ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi xây dựng lại Bạch Hạc sơn trang.”
Nhạc Thù: “…”
Trông hắn giống một kẻ ngốc sao?
“Tống trang chủ, ta không có tàng bảo đồ, cũng không biết tàng bảo đồ là gì, nếu ngươi muốn tìm hiểu từ ta thì ngươi thật sự đã tìm lầm người.”