Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:03:27
Lượt xem: 67
Cả đời cha hắn chỉ có một bằng hữu duy nhất là lão nhưng lão lại là một tên ngụy quân tử
từ đầu đến cuối!
Hai người cảm thấy may mắn, may mắn vì bọn họ đã không nhờ sự giúp đỡ của Nhàn Vân sơn trang sau khi gặp nạn để tránh liên lụy Tống Nhàn.
Ngoài viện nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dài trầm thấp của Tống Nhàn truyền đến.
“Hiền chất Tiểu Thù, Trương quản gia, sau khi Nhạc huynh qua đời ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích các ngươi, ta muốn cho các ngươi một nơi che chở, đồng thời tìm ra hung thủ báo thù cho Nhạc huynh, việc hai đệ tử của sơn trang vào khách điếm sớm là minh chứng cho việc ta luôn cố gắng tìm kiếm hai người.”
Mọi người: Đây có phải bắt đầu đánh bài tình cảm không?
Nhạc Thù mở miệng muốn nói nhưng bị Trương bá ngăn lại.
Tống Nhàn tiếp tục nói: “Nhạc huynh vô cớ c.h.ế.t thảm, ta cũng rất đau lòng. Ta đến đây là vì muốn đón các ngươi trở về sơn trang chờ ngày báo thù, hiền chất chính là tân trang chủ của Bạch Hạc sơn trang. Hiền chất, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn sản nghiệp Nhạc gia nhà mình không người tiếp quản, cứ thế biến mất như vậy sao?”
“Đừng nhiều lời, chuộc người hay tàng bảo đồ?” Lục Kiến Vi không muốn nghe những lời buồn nôn của Tống Nhàn.
Tống Nhàn: “… Lục chưởng quầy, ngươi cũng không thể để Tiểu Thù làm tiểu nhị khách điếm cả đời đúng chứ! Hắn là thiếu trang chủ của Bạch Hạc sơn trang.”
“Ta nguyện ý ở lại khách điếm làm tiểu nhị!” Nhạc Thù không nhịn được hô to: “Chưởng quầy đã thu nhận ta và Trương bá, đã cứu mạng ta, ta muốn ở lại khách điếm cả đời!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn sẽ không để kẻ xấu bôi nhọ chưởng quầy!
Khóe môi Lục Kiến Vi hơi nhếch lên, coi như không phí công nuôi dưỡng.
Nàng chậm rãi nói: “Tống lão nhân, nếu ngươi không muốn bỏ tiền chuộc người thì nói nhanh, dây dưa lâu như vậy không phải chỉ là vì tiếc tiền thôi sao? Vẫn là Thiên Lí Lâu mạnh tay, chi tám vạn lượng cũng không chớp mắt.”
“Lục chưởng quầy khen ngợi làm nô gia ngại quá.” Lam Linh yểu điệu cười nói: “Tống lão nhân, thừa nhận không muốn cứu đệ tử trong sơn trang khó đến vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-110.html.]
Tống Nhàn: Lão mới năm mươi tuổi!
Đối với võ sư cấp sáu mà nói, năm mươi tuổi là thời kỳ sung mãn nhất của đời người, còn lâu mới được gọi là lão nhân.
“Ngươi rốt cuộc có định chuộc người hay không? Lề mề như vậy làm gì, ồn ào muốn chết.” Kim Phá Tiêu châm chọc nói: “Cũng không biết thanh danh trước kia làm thế nào mà có, đệ tử Nhàn Vân sơn trang đúng là thảm thật.”
Mọi người: “…”
Móng tay Đào Dương đ.â.m vào lòng bàn tay.
Khi ở sơn trang, trang chủ là trời của bọn họ, bọn họ kính nể lão, tôn sùng lão, thậm chí coi lão như cha.
Nhưng hôm nay trước mặt nhiều người như vậy, sư phụ của hắn lại giống như một tên hề mặc người ta nhạo báng, hoàn toàn phá vỡ hình tượng vĩ đại trong lòng Đào Dương.
Hắn từng bị mây mù che lối, hiện tại việc trước mắt như một bàn tay xua tan mây mù, khiến cho mọi thứ trong nháy mắt trở nên rõ ràng.
“Tống mỗ ——”
“Hắc Phong Bảo Sài Côn đặc biệt tới bái kiến Lục chưởng quầy.” Một người vội vàng cưỡi ngựa dừng trước viện môn, cắt ngang lời Tống Nhàn: “Đệ tử trong bảo nhiều lần đắc tội khách điếm, bảo chủ đặc biệt ra lệnh cho ta mang lễ vật đến, một là chuộc các đệ tử trong bảo, hai là gửi lời xin lỗi đến Lục chưởng quầy, hy vọng Lục chưởng quầy bao dung.”
Không so sánh thì không có đau thương.
Hai vị thiếu gia của Hắc Phong Bảo bị khách điếm nhục nhã như thế mà bảo chủ vẫn có thể nuốt xuống cục tức, cho người đến tạ lỗi với đầy đủ thành ý.
Tống Nhàn thì sao?
Che che giấu giấu, không hề có phong phạm hiệp sĩ.
Trong thính đường, Trương bá giới thiệu với Nhạc Thù và Tiết Quan Hà: “Sài Côn là tam trưởng lão của Hắc Phong Bảo, tính tình ôn hòa nhất cho nên thường được cử đi giải quyết công việc bên ngoài.”
Lục Kiến Vi nghe vậy, trong lòng liền hiểu rõ.
“Sài trưởng lão khách khí. Quan Hà, ngươi đi kiểm kê tiền chuộc.”