Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:25
Lượt xem: 79
Bình Vu đem hộp gỗ giao cho Trương bá.
Trương bá kiểm kê xong ngân phiếu nhìn Lục Kiến Vi gật đầu.
“Quan Hà, A Nhạc, đi kho hàng lấy 70 phần giải dược.” Lục Kiến Vi phân phó, sau đó chuyển hướng nhìn Lam Linh: “Lam cô nương hài lòng hay chưa?”
Cùng lúc đó nàng thao tác mua 70 phần giải dược từ thương thành, toàn bộ đặt vào kho hàng.
Hai người nhận lệnh đi ngay.
Lam Linh cười khanh khách nói: “Lục chưởng quầy nếu có thể bớt tiền thuê phòng thì ta càng hài lòng.”
“Như vậy thì vi phạm quy củ.” Lục Kiến Vi nói: “Đêm đã khuya, Lam cô nương nghỉ ngơi sớm.”
Nàng xoay người trở về phòng.
Cửa phòng đóng chặt, Lam Linh nhìn chằm chằm một lúc lâu mới xoay người bước vào thượng phòng ở sườn đông.
Hai gian phòng chỉ cách một bức tường.
Tiết Quan Hà cùng Nhạc Thù lấy ra giải dược giao toàn bộ cho Bình Vu, Bình Vu đi đến viện môn mở túi lấy ra giải dược, lập tức có người nhận lấy.
Hắn xoay người đi tới thính đường.
“Công tử cũng muốn ở trọ?” Tiết Quan Hà hỏi.
Bình Vu gật đầu, thanh âm réo rắt êm tai: “Ta cùng Lam Nhi một gian, đây là năm lượng tiền thuê phòng.”
Tiết Quan Hà vẻ mặt ăn dưa, thiếu chút nữa đã quên lấy tiền thế chấp.
Còn may có Nhạc Thù nhắc nhở: “Tiền thế chấp năm lượng.”
Bình Vu dừng một chút lại móc ra năm lượng, sau đó xoay người lên lầu.
“Tướng mạo đúng là không tồi.” Nhạc Thù nói thầm một câu, mở ra sổ sách ghi chép.
Tiết Quan Hà: “Ngươi nói ai?”
“Cả hai người họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-103.html.]
Tiết Quan Hà suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chưởng quầy vẫn đẹp hơn, Bình Vu công tử cũng không anh tuấn bằng Yến đại hiệp và Kim công tử.’
“Cũng đâu thua kém lắm.” Nhạc Thù lắc đầu nói: “Yến đại hiệp và Kim công tử cao lớn tuấn lãng, Bình Vu công tử thanh tú phong nhã, không giống nhau.”
Tiết Quan Hà: “Luận phong nhã vẫn là Ôn công tử chiếm thế thượng phong.”
“Cái này thì đúng.” Nhạc Thù không thể không tán đồng: “Ta ban đầu gặp Ôn công tử chỉ cảm thấy hắn tướng mạo không tồi, sau nữa là bị xe ngựa và xe lăn của hắn hấp dẫn, nhưng ở chung lâu ngày ngược lại càng cảm thấy hắn tuấn mỹ bất phàm, đúng là kỳ quái.”
Tiết Quan Hà gật đầu: “Đây gọi là dễ nhìn, có người càng nhìn càng cảm thấy hợp nhãn duyên.”
“Chưởng quầy vừa xinh đẹp lại dễ nhìn!”
“Không sai!”
Lục Kiến Vi chặn lại âm thanh hai người vuốt m.ô.n.g ngựa, bắt đầu đả toạ luyện công.
Lam Linh xuất hiện làm nhiễu loạn kế hoạch của nàng, cũng vừa vặn nhắc nhở nàng, mực nước đặc chế ngày mai giao cho Phùng Viêm sẽ thích hợp hơn, từ lúc Phùng Viêm đến nhờ nàng tới hiện tại chỉ mới một canh giờ, nếu trực tiếp lấy ra thì sẽ thể hiện khách điếm quá mức nghịch thiên.
Thời gian một đêm là vừa đủ, ngày mai để cho ba người Phùng Viêm gấp rút làm việc, tranh thủ tới đêm tung ra 500 tờ ám ngữ.
Nàng cũng không tin người của Huyền Kính Tư không giành được tờ nào, nếu thật như vậy thì Huyền Kính Tư quá vô dụng, cũng không cần tiếp tục tra án làm gì.
Tốc độ vận chuyển Vô Danh công pháp càng lúc càng nhanh, nhưng thanh tiến độ lại chậm chạp không thấy đích.
Từ cấp ba lên cấp bốn cần mười vạn giá trị kinh nghiệm, hiện tại nàng mới được ba ngàn, cách ngày thăng cấp còn xa tít mù khơi.
Cấp bậc cao mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể sở hữu năng lực kiếm tiền mua đạo cụ xuyên về.
Đằng sau đạo cụ xuyên việt là một chuỗi số 0 dài vô tận, mỗi lần nhìn đều sẽ trầm cảm, không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào mới có thể gom đủ tiền.
Nói không chừng trở thành tuyệt đỉnh cao thủ còn dễ hơn mua được đạo cụ xuyên việt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Bình Vu đi ngang qua cửa phòng Lục Kiến Vi bước tới gian phòng ở sườn đông.
Lục Kiến Vi có thể nghe rõ được cách vách truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có lẽ nàng đã đặt giá thượng phòng quá rẻ, nàng đã quen lầu ba chỉ có một mình, trước mắt có thêm hai người, đột nhiên có cảm giác lãnh địa bị xâm phạm.
“Ta mệt rồi.” Giọng nói lười biếng của Lam Linh truyền vào trong tai, mang theo chút đỏng đảnh mị hoặc.
Bình Vu: “Ta bóp vai cho ngươi.”
“Ừm.”