Trong nháy mức Triệu Uyển Thanh tỉnh cả ngủ, nhẹ nhàng từ từ cử động thoát khỏi tay , lên thì liền đỉnh đầu phát âm thanh,"Dậy ?"
Triệu Uyển Thanh: "... Vâng"
Hai nghiêng đối diện , mặt kề sát mặt chằm chằm .
Không bao lâu, Lâm Thiệu Hoa duỗi tay xoa xoa mặt cô,"Ngủ đến đỏ hết cả mặt "
"Vậy ?" Triệu Uyển Thanh cũng sờ sờ mặt của thử, sờ thấy mấy cái vết lằn mặt ...
Xấu hổ quá .
Rời khỏi giường, Lâm nấu xong cơm sáng, Lâm Thiệu Hoa ăn xong là ngay lập tức.
Triệu Uyển Thanh cơm nước xong xuôi thì chui gian.
Lật lật tìm thùng đựng thuốc, thành công tìm miếng giảm đau. Cô gì nhiều về bệnh phong thấp hết, lúc thấy bà của cô thường xuyên dùng miếng dán giảm đau, cô thắc mắc hỏi thì bà là miếng để giảm đau bệnh đau thấp phong khớp.
Triệu Uyển Thanh lấy một hộp khỏi thùng, đem cả hộp đổ hết các miếng ngoài, dùng vải thô dán lên từng miếng cao dán.
Ra khỏi gian, cô vốn tính toán định tới nhà lớn ngay, nhưng nghĩ một lúc, trở về phòng đầu tiên.
DTV
Giữa trưa lúc Lâm Thiệu Hoa tan trở về, một nhà ăn cơm trưa, khi ăn xong Triệu Uyển Thanh kêu phòng trong, đưa cho miếng cao giảm đau ,"Đây là lúc em ở trong huyện mua thuốc giảm đau, là trị bệnh phong thấp, đến nhà lớn bên đưa cho bà nội dùng "
Lâm Thiệu Hoa mở một lát, thứ hẳn là dễ dàng tìm , giá cũng rẻ.
"Tốn hết bao nhiêu tiền?" Anh xoay lấy tiền trả cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-85.html.]
"Anh đừng để ý chuyện , mau mang cho bà nội "
Đợi đến khi Lâm Thiệu Hoa từ nhà chính trở về, Triệu Thanh Uyển đang giường ngủ một giấc, một lát , cũng cởi bỏ áo bông lên giường ngủ cùng.
Mới một lát, cánh tay bên cạnh túm chặt,"Lâm Thiệu Hoa, cái thuốc tìm từ trong chợ đen, khó để mua , là thứ mua thì cứ bỏ tiền là thể mua ... Tất nhiên nếu tiền thì càng mua ".
"Chợ đen quá nguy hiểm" Anh nhận mục đích của cô, thẳng thừng .
Triệu Uyển Thanh nghẹn trong họng, cô cố ý đem thuốc lấy từ trong gian chính là để thuyết phục Lâm Thiệu Hoa đồng ý cho cô chợ đen.
Không nghĩ tới mới một câu chặn họng trở về.
Cô rầu rĩ trong lòng, ngay lập tức buông tay đang kéo cánh tay của , xoay đưa lưng về phía .
"Mặc kệ đồng ý , em nhất định sẽ tiếp tục đến chợ đen." Cô lưng về phía , kiên định .
"Tình hình của nhà chúng như thế nào là rõ ràng nhất, mấy tháng đến chợ đen sớm, cùng với em của ở nhà ăn bánh bao đen khô cứng ngắc sống qua ngày, mỗi ngày em ăn một ít thịt càng thấy ! Anh thử xem, bây giờ tìm cách kiếm tiền, sinh con thì mà nuôi nó đây? Nếu như để em sống cùng ăn cám ăn bã sống cho qua ngày, bằng bây giờ khi em còn sinh con thì nhanh chóng giải thoát cả hai, thả em về nhà họ Triệu để em ăn sung mặc sướng!"
Cô cố ý diễn theo bộ dáng ngang ngược chịu lí của nguyên chủ, ép thoả hiệp.
Người đang yên lặng phía đột nhiên sán gần, duỗi tay gắt gao giữ chặt cô, đầu dựa bên gáy cô, trầm giọng : "Em dám!"
Triệu Uyển Thanh rống cho chấn động, giọng liền trở nên nhỏ hơn, : "Sao dám..."
"Chờ em trở về nhà đẻ, kêu em tìm cho em một thật trai, so với còn hơn, đứa bé trong bụng sinh cũng mang họ của..." Cô tiếp tục diễn một tràng.
"Đừng nữa!" Anh lạnh lùng .
Lúc , Triệu Uyển Thanh mới chịu ngậm miệng.