Chất giọng trầm như đàn dương cầm , cô quen đến mức thể quen hơn...
Triệu Uyển Thanh sững , lúc cô trốn gian cũng còn kịp .
Cô cố gắng điều chỉnh biểu cảm mặt, xoay , thẳng đàn ông mày kiếm mắt sáng mặt, : "Tại ở chỗ ?"
Chỉ thấy Lâm Thiệu Hoa gì, cô tiếp: "Hôm nay lúc thành xem một chút, còn Cung Tiêu Xã mua đồ vật , bồi cùng nhé?"
Lâm Thiệu Hoa vẫn lời nào như cũ, híp mắt vợ đang cải trang mắt, trong lòng trầm càng thêm trầm.
" đều thấy hết ."
Đổi kiểu tóc, bôi đen làn da, thậm chí phần lớn khuôn mặt cũng giấu lớp vải, nhưng cặp mắt xinh thể lừa .
Anh thấy ngay đó là cô.
Triệu Uyển Thanh cảm thấy như sét đánh trúng, tâm trí rối loạn tả nổi,"Nhìn thấy... thấy cái gì? chỉ đến chỗ mua đồ thôi."
"Cô lấy gà từ chỗ nào?" Anh hỏi.
Triệu Uyển Thanh cắn chặt lưỡi, nuốt hết những lời định ngụy biện đó xuống bụng.
Đã đến bước , còn gì thể cãi chứ? Anh thấy bộ quá trình...
Giờ cãi nữa cũng uổng công.
DTV
Triệu Uyển Thanh cố gắng bình tĩnh tinh thần, may mắn là từ lâu cô nghĩ lí do nếu phát giác. Không thể để lộ về gian và hệ thống, đây là chuyện cực kì tuyệt mật.
Ít nhất trong cảnh còn tin tưởng khác thì thể bại lộ.
Đây là bí mật lớn nhất của cô.
Trong nháy mắt, lời biện minh sẵn sàng," cách riêng để những thứ đó, đó qua tay bán chúng chợ đen."
Đem bản trở thành một buôn bán lậu, cái cớ khá .
Lâm Thiệu Hoa gương mặt bình thản của vợ , trái tim như cái gì đó chặn , nên lời, cũng nuốt trôi.
Hành động của cô là gì, hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-80.html.]
Đầu cơ trục lợi...
Không đến đúng sai, chỉ riêng hậu quả của việc là nghiêm trọng...
Hai ở trong góc, khí như im mất một lúc, im lặng đến mức lưng Triệu Uyển Thanh cũng đổ mồ hôi lạnh. Lúc , cánh tay cô bỗng nhiên kéo lấy.
Lực tay cũng tính là nhẹ.
Lâm Thiệu Hoa kéo cô, cả đường lời nào, đưa cô về nhà.
Khi đến nhà, Lâm hai kỳ lạ, chủ động tiến tới, bà còn tiện tay kéo Tiểu Lâm đang nhào ôm trai.
Bà hai trong buồng, đóng cửa, trong lòng dấy lên cảm giác bất an...
Trong phòng, Lâm Thiệu Hoa buông lỏng tay đang nắm lấy Triệu Uyển Thanh , hai cạnh cửa ai lời nào.
Triệu Uyển Thanh liếc mắt , chỉ thấy khuôn mặt tái nhợt.
Cô đặt ba lô lưng xuống, giơ tay lên tự gỡ bỏ khăn trùm đầu của , đó bê thau nước, từ từ rửa sạch lớp trang điểm mặt.
"Anh còn điều gì hỏi ?" Giọng cô vô cùng bình tĩnh.
Cô rõ ràng hiểu đang nghĩ gì, đơn giản là đồng ý để cô chợ đen. chuyện đó là thể nào, cô còn dựa đó để kiếm tiền.
Chỉ dựa hàng hóa trong gian, cuối cùng cũng miệng ăn núi lở.
Nếu đến đây, hơn nữa cũng quyết định sống thật , cô thể con đường kiếm sống. Mà hiện tại, cách duy nhất cô thể kiếm sống là đầu cơ trục lợi.
Cô thấy âm thanh hít thở từ phía , như đang nén điều gì đó."Chuyện , dừng ở đây ."
Triệu Uyển Thanh đầu , tiếp: "Sau , cần mạo hiểm nữa."
"Lâm Thiệu Hoa, về chuyện thể , tiếp tục ." Cô chăm chú đôi mắt , giọng điệu đặc biệt kiên định.
Nghe hai tay đang rũ tại bên đột ngột nắm thành quyền, nhắm mắt , khi mở mắt, thẳng tới mặt Triệu Uyển Thanh, nắm lấy hai vai cô.
Cơ thể cô giữ chặt, mặt đối diện , ánh mắt của hai chính diện giao .
Trong đôi mắt , sự nghiêm túc và lo lắng thể diễn tả...
"Cô nếu bắt thì sẽ đối mặt với cái gì ?"