Khi ăn sáng, Lâm ăn xong liền ngoài dạo, để những khác ở trong nhà bàn.
Hôm nay là thứ bảy, song bào thai lúc cần học.
Lâm Thiệu Hoa đảo mắt qua ba đứa nhóc đối diện, lên tiếng hỏi: "Hôm nay các con kế hoạch gì ?"
Giọng của phần nghiêm túc, ba đứa trẻ lập tức thành thật trả lời.
Lâm Khải: "Hôm nay con hẹn thư viện để luyện tập thi biện luận."
Đoàn Tử: "Con... Con, con tìm bạn cùng bàn học tập!"
Thang Viên Nhi: "Buổi sáng ở nhà học, buổi chiều tới đội huấn luyện."
Lâm Thiệu Hoa lòng gật đầu, mắt ba đứa nhóc thấy liền nhẹ nhàng thở.
Sau đó, bọn họ liền ba ruột tuyên bố: "Nếu hôm nay tụi con đều việc, thì còn mỗi ba và leo núi."
Ba đứa: "???"
Nói ai tin chứ?!
Triệu Uyển Thanh bên cạnh Lâm Thiệu Hoa, nhấp miệng hướng về bọn nhỏ , sắc mặt các con khác , trong lòng liền cảm thấy buồn .
Đoàn Tử chút cam tâm, bé ba : "Thật hôm nay con vẫn thể..."
Ánh mắt uy nghiêm của cha sang chăm chú .
Sau lưng Đoàn Tử rùng , lập tức sửa lời : "Con hôm nay thể ... Chơi bóng rổ! , con chơi bóng rổ ha ha!"
Ăn sáng xong, Triệu Uyển Thanh ôm ba đứa nhóc mà hôn mỗi đứa một cái, đó từ ánh mắt oan ức cùng cam lòng của tụi nhỏ, Lâm Thiệu Hoa hề lưu luyến tiễn bọn nhóc cửa.
Khi lái xe, Triệu Uyển Thanh còn cảm thán: "Hóa mang theo con nhỏ nhẹ nhàng như !"
Đột nhiên hướng tới sinh hoạt dưỡng già.
Cô nghiêng đầu đàn ông đang lái xe, hiện tại hơn ba mươi tuổi, là độ tuổi vô cùng thành thục, nhưng vẫn sườn mặt mảnh khảnh và làn da tinh tế mạnh khỏe.
Đàn ông qua tuổi 35 sẽ chút xuống sắc, nhưng tuổi thanh xuân thiếu niên hiếm thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-726.html.]
DTV
Triệu Uyển Thanh đột nhiên duỗi tay, sờ sờ gương mặt trai của , trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn...
Vùng núi lân cận ở Bắc Kinh hạn, mỗi nơi đều là cảnh quang nổi tiếng, đến cuối tuần, tới leo núi cũng ít.
Hai họ cũng cố ý tìm đường tắt, mà theo leo núi cùng đoàn bộ đội, chậm rãi leo, mệt mỏi thì dừng nghỉ một lát.
Leo đến nửa đường, hai dựa lan can, xuống bộ khung cảnh Bắc Kinh.
"Đồng chí, chụp vài tấm !" Một chú xách camera tới.
Khi thấy mặt hai , chú vội vàng : "Chao ôi, cặp trai tài gái sắc xem, chụp tấm hình lưu niệm thì thật đáng tiếc! Chụp một bức , lấy rẻ thôi!"
Triệu Uyển Thanh định từ chối, Lâm Thiệu Hoa kéo cô sang tạo dáng.
Năm phút , hai thu hoạch mười hai tấm chụp cùng quang cảnh, đồng thời cũng mất mười đồng.
"Trong nhà còn nhiều ảnh chụp, chụp thêm gì?" Triệu Uyển Thanh ảnh chụp, mãi.
Không do cô quá, nhưng trong nhà thật sự thích chụp ảnh.
Trừ lúc ăn tết mỗi năm chụp ảnh gia đình ngoại, ăn sinh nhật mỗi trong nhà đều chụp một bộ, những sự kiện lớn trọng đại của mỗi cũng đều chụp ...
Cứ như , album trong nhà sớm đầy, khiến Triệu Uyển Thanh đổi mười mấy quyển album.
Hiện tại album đều chồng chất còn cao hơn cái bàn!
"Trước đều chụp cả gia đình, còn ảnh hai chúng chụp tương đối ít." Lâm Thiệu Hoa ôm lấy cô, .
Triệu Uyển Thanh nghĩ ngợi, cũng bỏ qua.
Leo núi đích thực là một loại vận động hữu ích khiến thể xác và tinh thần khỏe mạnh, còn mệt lắm. Hai cứ như , mà tìm chút cảm giác năm nào còn tụi nhỏ.
Khi đó còn sinh Màn Thầu thì chỉ mỗi hai vợ chồng bọn họ, nhiều thời gian chỉ dành riêng cho bọn họ. Còn khi sinh con, chuyện gì đều đứa nhỏ chen giữa.
Gần tới giữa trưa, hai rốt cuộc mới xuống núi.
"Chết đói , em nhớ phía thư viện tiệm cá hầm ớt, mùi vị đặc trưng." Triệu Uyển Thanh cảm giác nước miếng sớm chảy .
Lâm Thiệu Hoa: "Vậy ăn thôi."