Phạm Hòa Bình dại một cái chớp mắt, đó ảo não : " , thể trực tiếp bỏ sổ tiết kiệm mà nhỉ!"
Cô hung hăng ôm cái đầu óc heo của , cô thật là ngốc mà mang vác một đống tiền như đường!
Lo lắng hãi hùng , còn nặng đó!
Ảo não một phen, Phạm Hòa Bình đem một vạn mặt đẩy đến mặt Triệu Uyển Thanh ,"Uyển Thanh, quyết định nhập cổ, tiền lấy . Lần , nhà máy chúng thật sự nhưng mà còn hỗ trợ... Ở đồi núi lo củi đốt!"
Từng trồng tiền trắng tinh khôi chói mắt trải giường.
Hốc mắt của Triệu Uyển Thanh nóng lên, trong lòng cũng rực lửa.
DTV
Sớm lấy muộn lấy tiền , Phạm Hòa Bình chọn đúng thời điểm xưởng may gặp nguy để mang .
Từ đến nay đều là dệt hoa gấm, nhưng ít đưa than ngày tuyết rơi.
"Hòa Bình, cảm ơn ." Triệu Uyển Thanh nắm lấy tay Phạm Hòa Bình, chân thành cảm ơn.
Phạm Hòa Bình thấy nắm tay, mặt đỏ hồng, trong lòng giống như con nai con ngừng nhảy loạn,"Không... Không cần cảm ơn..."
", nhà máy chúng là một nhà. Cho dù kết quả như thế nào, chúng đều cùng chịu trách nhiệm." Triệu Uyển Thanh , cô chỉ lấy hai chồng tiền, còn đẩy hết tiền về.
"Hai ngàn sẽ là cổ phiếu của ."
Cuối cùng, Phạm Hòa Bình vẫn thể lay chuyển Triệu Uyển Thanh, mang đến một vạn đồng, chỉ góp vốn hai ngàn đồng.
Số tiền tám ngàn đồng còn Triệu Uyển Thanh ép gửi tiết kiệm ngân hàng.
Với hai ngàn đồng của Phạm Hòa Bình, ngay cả khi lô hàng thể bán hết, cũng ít nhiều thể bù đắp một phần thiệt hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-616.html.]
Ngày qua ngày, thông tin nào từ thị trường Thượng Hải bên truyền tới.
Ở Dương Thành, nhà máy Khánh Tài tiếp tục giảm giá mạnh, thị trường là sản phẩm của họ, mặc dù hàng hóa của họ bán với giá rẻ, nhưng thực tế là mỗi món hàng bán đều lỗ.
Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình vẫn tiếp tục bày hàng hàng ngày, bán bao nhiêu bấy nhiêu. Mỗi khi trở về thấy hàng hoá vẫn còn chất đống trong kho thì trong lòng cả hai đều khỏi thở dài...
lúc bọn họ nghĩ rằng coi như Amanda khó thoát khỏi tổn thất thì lái xe vận tải chở mấy Triệu Nhị tới Thượng Hải trở về.
Mang tất cả hàng hóa đề bê hết lên xe , hôm nay sẽ mang hết ", Người lái xe vận tải cũng bọn họ đang gặp khốn cảnh, thấy TRiệu Uyển Thanh liền vui vẻ hét to với cô.
Triệu Uyển Thanh cùng Phạm Hòa Bình lời , lập tức liền sửng sốt, đó khó thể tin hỏi: "Thượng Hải bên ... Có con đường?"
"Tìm ! Vốn dĩ ông chủ Bao và ông chủ Triệu gặp trắc trở khắp nơi ở Thượng Hải, thì vẫn là ông chủ Triệu tìm tới trung tâm thương mại lớn nhất ở Thượng Hải, lúc mới đả thông cơ hội ăn, hiện tại xưởng quần áo của các cô một gian hàng trong trung tâm thương mại !" Tài xế vui vẻ .
"Thật sự quá, thật sự là quá!" Triệu Uyển Thanh cùng Phạm Hòa Bình , đều thấy sự cao hứng và nước mắt trong mắt của đối phương.
Hai lập tức sắp xếp nhà xưởng vận chuyển hàng hóa lên xe vận tải, vận chuyển hàng hóa cần thời gian nên Triệu Uyển Thanh liền dẫn tài xế tới tiệm cơm quốc doanh để ăn bữa cơm trưa thật phong phú.
Một bên ăn, một bên tài xế giảng thuật chuyện ở Thượng Hải.
"Thật thể tin nổi, kể từ khi hoạt động khuyến mãi bắt đầu, cửa hàng trở nên đông đúc hơn, lúc nào cũng đông đúc, chỉ vài ngày chúng bán hết các mã quần áo, hai ông chủ quyết định để trở về lấy tiếp hàng hóa."
Triệu Uyển Thanh yên lặng lắng , trong lòng cô quên tính toán hoạt động khuyến mãi của em trai .
Tặng phẩm áo len là sản phẩm nhà máy tự sản xuất, là một món hàng mỏng, chi phí cao. Đơn hàng trị giá hai mươi đồng tặng một áo len thì bọn họ cũng tình là lỗ.
Ngược , nếu hoạt động khuyến mãi thu hút nhiều khách hàng tiêu dùng hơn thì chỉ trăm lợi chứ một hại.
Biết rằng hàng hoá thể bán , cuối cùng Triệu Uyển Thanh và Phạm Hòa Bình giảm bớt căng thẳng nhiều ngày lo lắng.