Nếu vì tiết mục biểu diễn của Tiểu Triệu, Triệu Uyển Thanh thể kiên trì đến cuối cùng.
"Tiếp theo, học viện âm Nhạc Quân Đội sẽ mang đến cho chúng phần trình diễn [Bảo vệ Hoàng Hà]." Giọng của nữ dẫn chương trình dứt, Triệu Uyển Thanh lập tức tinh thần.
Trong tiếng vỗ tay, từng thanh niên mặc cùng một kiểu quần áo từ từ bước lên sân khấu, ngay ngắn đội hình.
DTV
Triệu Uyển Thanh thấy em trai của ở bên rìa gần chỗ lên đài nhất thì trong lòng chợt thấy nặng nề.
"Hả? Chẳng Tiểu Lạc thằng bé sẽ ở giữa ?" Mẹ Triệu cảm thấy kỳ lạ.
Cha Triệu tự ngẫm nghĩ cũng đoán , sợ rằng xảy chuyện gì đó.
Một bài [Bảo vệ Hoàng Hà] khiến tinh thần phấn chấn nhưng nhà họ Triệu thể tập trung lắng .
Sau khi kết thúc, Triệu Uyển Thanh dậy về phía hậu trường: "Cha , hai về , con xem em trai."
Lúc Triệu Uyển Thanh đến hậu trường, Tiểu Triệu đang thu dọn đồ đạc, mặt đầy vẻ thất vọng.
"Xảy chuyện gì ?" Triệu Uyển Thanh đến, cô nhẹ nhàng hỏi.
Tiểu Triệu thấy cô đến cũng chỉ miễn cưỡng : "Không việc gì..."
Triệu Uyển Thanh tin: "Đột ngột đổi vị trí ?"
Tiểu Triệu cúi đầu, đó im lặng gật đầu.
"Tổ trưởng Vương, đứa trẻ năng lực mà chính là ..." Sau lưng họ, Tưởng Học Tú dẫn theo một đàn ông trung niên, bụng bự đến.
Triệu Uyển Thanh và Tiểu Triệu thấy tiếng truyền đến thì , lúc họ phát hiện hai đang về phía , con mắt cũng đến chỗ hai chị em Triệu Uyển Thanh.
Lúc hai còn hiểu tình hình cụ thể thế nào thì Tưởng Học Tú dẫn gã đàn ông trung niên đến mặt họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-602.html.]
Tưởng Học Tú lập tức đổi vẻ mặt đáng ghét đó, cô vui vẻ, ôn hòa chỉ Tiểu Triệu : "Tổ trưởng Vương, đây chính là Triệu Vĩnh Lạc, hạt giống mà học viện chúng chiêu mộ năm ngoái, là học trò duy nhất trong khóa của viện trưởng Đường."
"Triệu Vĩnh Lạc, mau chào tổ trưởng Vương, đây chính là tổ trưởng tổ chế tác tiết mục của các em."
Dưới áp lực Tưởng Học Tú tạo , Tiểu Triệu cũng đành bắt tay gã ông trung niên .
Tổ trưởng Vương híp mắt Tiểu Triệu, ôn hòa : "Triệu Vĩnh Lạc đúng ? , năm nay còn theo cô giáo của đến đài truyền hình thu hình cho tiết mục cuối năm đúng ?"
Tiểu Triệu nghiêm mặt , rút tay khỏi cái nắm tay chặt của ông nhưng thế nào cũng rút về .
Triệu Uyển Thanh hai con mắt bốc đầy vẻ háo sắc gương mặt dầu mỡ của đàn ông trung niên , cộng thêm ông nắm tay em trai nửa ngày còn chịu thả thì hiểu.
Trong nháy mắt, huyết áp cô tăng cao. Thấy em trai cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của ông thì vội vươn tay bắt lấy tay ông , sức bóp c.h.ặ.t t.a.y ông .
"Xin chào tổ trưởng Vương! là may mắn nhưng ông chỉ mỗi em trai thì ? Ông còn đúng ? chính là chị hai của em ..."
Trên mặt Triệu Uyển Thanh là nụ ngọt ngào, tay bóp chặt bàn tay mập ú của ông khiến tổ trưởng Vương tái mặt.
"Cô thả..." Tổ trưởng Vương bàn tay trắng mịn đang bóp c.h.ặ.t t.a.y thì giãy giụa.
Triệu Uyển Thanh cong môi, trong lòng thầm mắng. Cho bọn háo sắc già như ông chấm mút !
Hôm nay bà đây để bàn tay mập ú của ông bà đây ghê gớm thế nào!
"Tổ trưởng, thật sự cảm ơn ông nhé! Em trai nhà đến thủ đô học hành cũng dễ dàng gì, như các ông thế chịu dìu dắt, cho em cơ hội..."
Triệu Uyển Thanh tiếp tục nhảm, cô lải nhải, dây dưa cả ngày mà cho tổ trưởng Vương cơ hội rút tay về.
Nụ mặt cô ngọt ngào bao nhiêu thì tay càng hung ác bấy nhiêu.
"Cô cô cô cô..." Mặt mũi tổ trưởng Vương méo mó.
"Ôi! Tổ trưởng Vương ? Đột ngột phát bệnh tim ? Còn mau gọi 120!"