Triệu Uyển Thanh cầm địa chỉ lên xem, cô thấy xa nơi lắm, đó cô xe buýt tìm đến nơi.
Đây là một con ngõ cực kỳ bình thường, trong ngõ nhỏ đều là nhà trệt sân, cũng khá giống tứ hợp viện ở thủ đô.
Mà địa chỉ giống như một nhà dân phổ thông, giống nơi chúng mở cửa hàng.
"Đầu bếp Phòng ở đây ạ?" Triệu Uyển Thanh ở cửa gọi một tiếng.
Chờ một lát , cửa lớn mới mở .
Đến mở cửa là một đàn ông trung niên, đầu còn nhiều tóc, áo bông cũng cũ kỹ.
"Cô là ai?" Người đàn ông hỏi.
Triệu Uyển Thanh giới thiệu về , trong chớp mắt vẻ mặt đàn ông như buông lỏng hơn, đó ông cũng từ chối lời đề nghị của cô.
"Nhà còn nghề nữa, hơn mười năm nhà hàng tịch thu, cô hãy tìm đến khác tài giỏi hơn !"
Dứt lời ông lập tức đóng cửa .
Triệu Uyển Thanh nhanh tay hơn, cô giữ cửa , : "Đầu bếp Phòng, hiện nay chính sách của quốc gia giống như đây nữa, quốc gia sẽ thả lỏng hơn nữa, còn thể mở nhà hàng trở ."
Phòng Viễn Phàm ánh sáng trong đôi mắt của đứa nhỏ , trong lòng ông run lên nhưng cảm giác chỉ thoáng qua.
Một giây , ông đóng mạnh cửa , nhốt Triệu Uyển Thanh ở bên ngoài.
Triệu Uyển Thanh thấy tiếng bước chân xa thì trong lòng cũng cảm thấy thất vọng.
Cô trở nhà trọ, trong đầu ngừng lập lập từng hành động của đầu bếp Phòng hôm nay.
Tuy đầu bếp Phòng từ chối lời đề nghị của cô nhưng cô thể trong lòng ông vẫn ý mở quán lẩu một nữa.
Vậy đến cùng thì thứ gì bóp c.h.ế.t ý nghĩ của ông ?
Triệu Uyển Thanh trái lo nghĩ, cô cảm thấy thể vẫn hiểu hết chính sách của quốc gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-567.html.]
Thế là cô quyết định ngày mai sẽ thử một nữa.
Ngày hôm , Triệu Uyển Thanh xách theo hoa quả và thịt, gõ cửa nhà đầu bếp Phòng một nữa.
Lần , đầu bếp Phòng thấy tiếng của cô thì mở cửa nữa.
Buổi sáng tháng bảy, mặt trời lên cao, Triệu Uyển Thanh chỉ thể núp gốc cây lớn ở chân tường.
Trong sân, vợ Phòng Viễn Phàm khuyên: "Cô bé thành ý, cho dù mở quán lẩu nữa nhưng cũng rõ ràng với , đừng để phơi nắng cửa nhà ! Trời nóng thế , cũng đáng thương."
Phòng Viễn Phàm thì mở cửa, mời Triệu Uyển Thanh trong.
Ông mở quán lẩu nữa, cho dù Triệu Uyển Thanh giải thích về vấn đề chính sách, ông cũng ngoảnh mặt ngơ, nhúc nhích, hề lay động suy nghĩ của .
Triệu Uyển Thanh im lặng một lúc, đó cũng dây dưa nữa, cô tiếng cảm ơn và định rời .
, cô thấy một cô gái từ trong nhà , hai lập tức đối diện ...
"Ôi, San San, con đây?" Bà Phòng rít lên một tiếng nhanh chóng chạy đến đẩy con gái trong.
Đó là một gương mặt đáng sợ, Từ mắt đến môi đều là sẹo đỏ tươi, sẹo ở khắp nửa gương mặt, trong đó còn xen lẫn những vết đen, tím...
Sẹo từ mặt lan tràn xuống cái cổ trắng như tuyết của cô gái, một mực kéo dài bên trong lớp áo che khuất.
Từ nửa gương mặt hảo còn và làn da cũng thể khi thương, đây là một cô gái .
Triệu Uyển Thanh chỉ thoáng qua lập tức dời tầm mắt.
Gương mặt đầu bếp Phòng đầy đắng chát: "... Con gái của , con bé..."
Ông nhiều lời, Triệu Uyển Thanh cũng hỏi nhiều.
DTV
Triệu Uyển Thanh cửa, cô vẫn còn nhớ gương mặt đáng sợ của cô gái ... Có lẽ cô phỏng.
Mà còn phỏng nặng, cho dù phỏng ở với mức độ thế , việc chữa trị cũng khó khăn, huống hồ vết bỏng ở mặt.
Cô thở dài, nghĩ đến chuyến thành công , chỉ thể về lên kế hoạch tìm đầu bếp nấu lẩu một nữa.