Nhiều đêm, bà Từ giường trằn trọc suy nghĩ, nghĩ kế sách để cho bọn họ ở với bà thêm một thời gian dài nữa... Nghĩ một hồi, thì bà thật sự nghĩ một cách.
Thay vì bà chủ, họ ở chung với bà thì sẽ một ngày rời khỏi bà mà ... Không bằng, đổi chủ cho căn nhà !
Để nhà là chủ nhà, còn bà là khách thuê, ai dám đuổi một bà già như bà ?
Bà Từ Triệu Uyển Thanh, xong qua Lâm Thiệu Hoa, mặt bộ như việc gì, nhưng trong lòng âm thầm bùng nổ...
Sao lời nào?
Mau đồng ý !
Sao còn đồng ý?
DTV
Là do tứ viện của bà còn đủ ?
Triệu Uyển Thanh suy nghĩ một hồi, xác nhận thêm một nữa,"Bà Từ, bà thật sự bán nhà ?"
" , chắc chắn."
"Vậy bà bán bao nhiêu tiền?" Triệu Uyển Thanh chút khẩn trương hỏi.
Thật khi bà Từ là bán tứ viện thì trong lòng Triệu Uyển Thanh thầm nghĩ, cho dù là điều kiện như thế nào chăng nữa thì cô cũng sẽ đồng ý.
Cho dù là giá cao hơn một chút, cô cũng sẽ lấy!
Bởi vì nhà ở như , nếu bỏ lỡ thì về chắc chắn sẽ vô cùng khó tìm.
Lần , áp lực đẩy về phía bà Từ.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, bà mới do dự vươn một bàn tay , nhưng cụp một ngón tay.
Triệu Uyển Thanh mở to hai mắt , bốn vạn? Chỉ bốn vạn?
Lâm Thiệu Hoa cũng nhướng mày,"Bà ơi, bà cần giảm giá cho chúng cháu, nên tính giá nào thì tính giá đó ạ."
Bà Từ thấy lời của bọn họ thì giá hợp lý ... Đây là trong khả năng của bọn họ thể mua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-559.html.]
" tính bốn vạn nhưng điều kiện, tuy rằng các mua nhà của , nhưng là một bà già, bơ vơ nơi nương tựa, vô cùng đáng thương nếu dọn qua nơi khác sẽ quạnh quẽ..."
"Cho nên, các còn giữ cho một phòng, ở nơi ". Còn ăn điểm tâm nhà hai , ăn cơm cùng nhà các , chơi cùng mấy đứa nhỏ.
Triệu Uyển Thanh: "Chỉ như ạ?"
"Như thôi."
Triệu Uyển Thanh lên phía , duỗi tay ôm lấy bà Từ một cái.
Bà Từ lập tức cứng đờ , Triệu Uyển Thanh ôm cũng dám động đậy.
Vòng tay ấm áp của cô gái truyền đến bà, khiến cho hình già nua cũng dần ấm áp lên, thậm chí ngay cả bên trong trái tim cũng chút nóng lên.
"Bà ơi, bà yên tâm ở đây , về chỉ cần Triệu Uyển Thanh cháu một bát cơm thì liền cho bà một bát. Từ nay về bà cứ coi cháu như là một con gái của bà, bà ở đây một ngày, cháu sẽ hiếu kính bà một ngày."
Lời cô chân thành tha thiết, bà Từ xong thì ghi tạc từng câu từng chữ trong lòng.
Bà duỗi tay lau nước mắt, con gái ruột của bà thể chuyện, hiện giờ tới ...
"Ai đốt lửa to nhiều khói như ? Làm mắt đau đến mức chảy hết cả nước mắt ..."
Triệu Uyển Thanh buông bà , sửng sốt một chút, cùng lau nước mắt của ," , mắt em cũng đau nữa... Có Thiệu Hoa?"
Lâm Thiệu Hoa: "..."
"Ừ, đốt lớn quá."
Cùng ngày hôm đó, Triệu Uyển Thanh đếm đủ tiền đến đưa cho bà Từ, bà Từ cũng đếm, đợi cháu trai đến thì để đem gửi ngân hàng.
Trong ngày đó, thủ tục bán nhà cũng xong xuôi, Triệu Uyển Thanh tự xuống bếp, một bàn đồ ăn lớn cho trong nhà ăn, còn gọi cả nhà Triệu Đại và cha Triệu về ăn cùng.
Trên bàn cơm, ăn uống vô cùng vui vẻ, bà Từ và Triệu, Lâm đều vô cùng hòa hợp, chỉ kém phần kề vai sát cánh uống rượu múa quyền mà thôi...
Từ hôm nay trở , một nhà Triệu Uyển Thanh chính thức hộ khẩu, bất động sản ở Bắc Kinh.
Từ hôm nay, bà Từ cũng trở thành một thành viên trong gia đình bọn họ.
Cũng từ ngày hôm nay, thành tích phấn đấu ở thủ đô của nhà họ Triệu cũng mở một chương mới.