Trong lòng Triệu Uyển Thanh lộp bộp miệng tiếng, nhưng mặt vẫn đổi nụ ,"Anh bạn, giá của cũng thật sự là quá cao , mấy căn nhà lúc chúng xem cũng tới ba vạn nữa ..."
Lâm Thiệu Hoa yên lặng bán nhà, mặt nở nụ nhẹ, nhưng nụ , thực sự chạm tới đáy mắt.
Bỏ bốn mươi ngàn đồng mua một tứ hợp viện là hợp lí là hợp lí?
Hợp lý, cũng hợp lý.
Lúc hai từng xem qua mấy căn tứ hợp viện nhưng điều kiện đều bằng nhà , hoặc là kém về vị trí mặt tiền, hoặc là kém mặt diện tích rộng rãi.
nhà khác cũng chỉ kém hơn một chút, chứ cái gì cũng kém!
Tương tự như căn tứ hợp viện , chỉ bởi vì nó gần trung tâm thành phố hơn một con đường là trả thêm tận mười ngàn đồng, cái đúng là đáng.
Người mô giới cảm thấy chút hổ, bán lúc rõ ràng báo cho giá là ba vạn rưỡi, như thế nào bây giờ dẫn khách tới nơi thì tự nhiên tăng giá lên?
Tuy rằng hai bên đều là khách hàng của , nhưng tất nhiên Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa đối với nhất, dù cũng mua mấy căn từ trong tay , thì cũng xem như một nửa bạn bè.
Bạn bè lừa như , chỉ cần là mô giới mắt thì đều ngăn, huống chi còn là do dẫn mối nữa.
Anh lập tức ,"Anh bạn , cái giá của đúng là cao, nếu như là giữ chứ tín, đơn hàng cũng nữa, tìm môi giới khác ."
Nói xong, liền hiệu bảo Triệu Uyển Thanh với Lâm Thiệu Hoa lên, ba giả bộ lên .
Người bán lập tức luống cuống tay chân.
"Này, đừng ! Có chuyện gì thì từ từ , xuống xuống , cái giá chỉ thế thôi, chúng cùng là ăn lương thiện giống mà". Người bán lập tức đổi thái độ 180 độ.
Lâm Thiệu Hoa , nhẹ nhàng : "Thế bạn cũng tâm một chút mới , xem báo giá trời, thế thì chuyện tiếp ?"
Rõ ràng là khanh khách, nhưng bán cảm thấy đằng lạnh ngắc, sởn hết cả da gà, cảm giác thứ vô hình nào đó đè nặng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-555.html.]
Bốn một nữa xuống bàn, trong ánh mắt chăm chăm của ba , bán khó khăn nuốt nước miếng, do dự : "Nếu thì ... Giảm cho các thêm hai nghìn , đây là giá thấp nhất .
Triệu Uyển Thanh mô giới tiếp tục hiệu cho , thế là cô và Lâm Thiệu Hoa vẫn im lặng lời nào.
Người bán cắn chặt răng: "Giảm thêm ba nghìn!"
Thái dương của bán ngừng co giật, vỗ lên đùi,"Giảm năm ngàn! Thật sự thể giảm thêm nữa! Đây là cuối cùng !"
Triệu Uyển Thanh liếc mắt mô giới, nhỏ thảo luận với Lâm Thiệu Hoa vài câu.
"Thành giao, ba vạn năm." Triệu Uyển Thanh chốt giá, nếu cô thật sự là quá y căn tứ hợp viện thì thật cô cũng cùng bán lập giao kèo mua bán.
DTV
Hai bên thống nhất xong giá cả, ở mặt mô giới chứng ước định thời gian giấy tờ trả tiền.
Trên đường về nhà, Triệu Uyển Thanh chằm chằm mặt Lâm Thiệu Hoa, thấy cũng cô.
"Em gì , mặt dính cái gì ?" Người đàn ông sờ sờ lên khuôn mặt trai, lí do hỏi.
Lâm Thiệu Hoa thèm để ý đây là đường lớn đông qua , trực tiếp duỗi tay kéo cô về phía : "Buồn lắm ?"
Triệu Uyển Thanh dựa đầu bờ vai to lớn của , thử mấy thoát mà , đành từ bỏ: "Lâm Thiệu Hoa, bây giờ giống như con hồ ly mang mặt ? Gian xảo hết sức!"
Người đeo mặt bạ hồ ly cô , nhẹ nhàng : "Anh khuôn mặt gian xảo như hồ ly em là cái gì? Vợ của con hồ ly giản xảo ?
Ba đứa nhóc thì là ba con hồ ly con hả?"
Triệu Uyển Thanh giận đến đỏ hết cả mặt, duỗi tay đẩy một cái, hầm hừ về nhà thèm để ý nữa.
Đến khi màn đêm buông xuống, tên hồ ly gian xảo tới đè cô xuống.
Đến giữa đêm mà Triệu Uyển Thanh vẫn ngủ, lúc cô mới hiểu rõ, Lâm Thiệu Hoa con hồ ly già gian xảo gì hết, là một con sói đói thì đúng hơn!
Cứ tưởng chuyện mua nhà cứ như thế quyết định xong hết, nhưng chờ đến hôm nay lúc đang giao tiền, bán đổi chủ ý.