Hai sóng vai một đoạn, Triệu Uyển Thanh nhịn : "Hôm nay chị của trở về nhà ..."
Chị em con gái ngày mùng hai trở về nhà chúc tết, đây là một phong tục tập quán.
Mà hôm nay cả một buổi sáng Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Uyển Thanh ở đó, ngay cả bóng dáng chị cả với rể cũng thấy, chẳng là về?
Lâm Thiệu Hoa nghĩ ngợi, mở miệng an ủi cô: "Có lẽ là việc đột xuất nên tới "
Triệu Uyển Thanh trầm mặc, gì thêm nữa.
Lại đến nhà họ Triệu.
Con gái thứ hai với con rể , ba Triệu ở giường đất cảm thán một trận.
Nhìn thử con trai nhà , con nhà , haiz, đúng là so sánh đau thương ...
"Năm con rể trở về cũng coi như là kế toán của một tiểu đội, nhà chúng thì ... Hừ, một đám chỉ ăn !" Ba Triệu b.ắ.n một ánh mắt hình viên đạn đảo qua ba đứa con.
Anh Cả Triệu uất ức vò đầu, : "Ba, con lười biếng mà..."
"Con lười biếng, nhưng con ngốc!" Ba Triệu tức tới chửi thề.
Anh cả Triệu trúng tim đen cãi , tâm trạng mặt lộ vẻ buồn rầu.
Anh từ nhỏ phản ứng chậm, chỉ thông minh cao cho lắm, nhưng mà... chuyện cũng của mà...
"Ba, con ngốc!" Triệu Nhị đột nhiên cắt lời.
Ngay lập tức Triệu Nhị nhận một chiếc dép đến từ vị trí của ba Triệu, ông giận dữ : "Đồ lười như con! Con còn mặt mũi mà !"
"Ba ơi, ba đừng giận, con cho ba ăn kẹo..." Tiểu Triệu lấy kẹo dừa mà Triệu Uyển Thanh tặng, mở giấy bọc, ngoan ngoãn đưa lên gần miệng ba Triệu.
Ngay lập tức cơn giận dữ trong lòng ba Triệu giảm một nửa.
là vẫn còn trai út cùng con gái nhỏ quan tâm ông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-55.html.]
Ba Triệu xoa đầu Tiểu Triệu, trong lòng đưa quyết định đó liền Triệu Nhị : "Năm , con cũng nhập học trường cấp ba công xã cho ba!"
Cậu em trai Triệu Nhị lập tức tru lên, gia đình nhà họ Triệu rơi tình huống gà bay chó sủa...
Mấy ngày Tết nhanh chóng trôi qua, đảo mắt sắp đến tiết Nguyên Tiêu đầu tiên trong 70 năm.
Ở huyện Cao Điền , phần lớn thích ăn bánh trôi nhân. Triệu Uyển Thanh suy đoán đại khái, chắc hẳn là vì tiếc phần nguyên liệu để nhân...
Dẫu , đường vẫn là thứ quý hiếm trong thời đại .
đối với Triệu Uyển Thanh mà thì đường đồ vật quý giá gì, cô lấy từ trong gian một túi đường, cùng với một chai rượu nếp, cô tính cả hai loại bánh trôi: một là bánh trôi rượu nếp, một loại khác là bánh trôi nhân mè ngọt.
Bánh chín, cô mang hai bát bánh đến nhà ông bà nội Lâm, một bát thì gửi sang nhà bác hai Lâm.
Hai gia đình thấy bánh trôi liền tấm tắc khen ngớt lời, thể cảm thán: Con dâu nhà thằng út ăn thật sang!
Bên đây, gia đình nhà họ Lâm cũng đóng cửa thưởng thức món bánh trôi.
"Tay nghề của Uyển Thanh nhà chắc đủ sức để mở cửa hàng ..." Mẹ Lâm ăn một miếng bánh trôi rượu nếp, nhịn mà cảm thán.
Bà tự cảm thấy năng khiếu nấu ăn nên việc một nàng dâu giỏi như Uyển Thanh Lâm cảm thấy vui vẻ.
Chưa kịp thưởng thức hết món ngon ngày Nguyên Tiêu, cửa đập loạn xạ.
DTV
"Thùng thùng đông"
Lúc chạng vạng, tiếng đập cửa càng chút dọa .
Lâm Thiệu Hoa dậy, đến cửa,"Ai ?"
"Anh rể! Là em! Anh mau mở cửa cho em với, em sắp c.h.ế.t cóng !" Ở phía bên cánh cửa, tiếng của Triệu Nhị vang lên.
Trong nhà đều nhẹ nhõm thở phào. Lâm Thiệu Hoa nhanh chóng chạy mở cửa, chỉ thấy Triệu Nhị ngay cả áo cũng mặc, co ro cửa.
"Mau trong ."
Lúc , Triệu Uyển Thanh mới rõ em trai Triệu Nhị, nhăn mặt: "Làm ? Ngay cả quần áo cũng mặc chạy ngoài gì?"