Anh còn nhớ như in hình ảnh thời chị em họ cãi đánh khi còn nhỏ, , hai chị gái đều lớn lên gả chồng, cả và cũng lượt kết hôn, em trai hiện giờ cũng đang theo học trong một ngôi trường nổi tiếng ở Bắc Kinh.
"Nếu như chị cả cũng cuộc sống hạnh phúc thì quá..." Triệu Nhị nghĩ đến chị cả của .
Mặc dù từ nhỏ chơi với chị hai nhất, nhưng cũng lớn lên trong sự yêu thương của chị cả, tình cảm của chị em họ đều .
Nghiêm túc mà , trong năm chị em nhà họ, chỉ chị cả Triệu là cuộc sống định nhất.
Triệu Uyển Thanh khoanh tay, vẻ mặt tự tin : "Em cứ đợi đấy, đợi ăn Tết xong, chị nhất định sẽ kéo chị cả đến Bắc Kinh sống!"
"Ồ còn cả ba nữa, chị cũng dẫn họ cùng đến Bắc Kinh!"
Mùa hè năm cô dự định như , nhưng lúc đó suy nghĩ chu , khiến cho chị cả cô tìm lý do ở , chị cả ở , khiến cha cô cũng tìm cớ để với cô...
Năm nay nghỉ đông, nàng gì cũng đem cái kế hoạch thực thi!
Kỳ nghỉ đông , cô sẽ thực hiện kế hoạch bất kể cô gì!
Triệu Nhị giọng điệu của cô, lập tức chị hai nghĩ ý tưởng nào đó. Hai chị em liếc , cả hai đều gì.
DTV
Trong mấy ngày ở Dương Thành, gia đình Triệu Nhị hướng dẫn viên du lịch, dẫn Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa tham quan những địa danh nổi tiếng ở Dương Thành, thậm chí còn cố ý đến tiệm để ăn bữa sáng đúng kiểu Quảng Đông nữa.
Theo yêu cầu của Triệu Uyển Thanh, Triệu Nhị còn dẫn hai vợ chồng họ đến chợ đêm chơi, thậm chí còn dẫn đến nhà máy nơi nhập hàng nữa.
Phải rằng Dương Thành quả thực xứng đáng là kinh đô thời trang của Trung Quốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-537.html.]
Cùng một loại vải dệt, các cửa hàng bách hóa ở thành phố khác chỉ một mẫu, nhưng ở đây, một loại vải dệt thể biến thành vô mẫu cho bạn chọn!
Triệu Uyển Thanh ngắm xung quanh, trong lòng kìm hứng thú, tiền trong túi nhảy ngoài như bọ chét !
Cuối cùng cô chỉ mua nhiều quần áo cho , mà còn mua nhiều cho Lâm Thiệu Hoa và những trong nhà.
Lúc bước đây, trong tay ba họ trống trơn, lúc tay của Triệu Uyển Thanh vẫn gì, nhưng hai đàn ông bên cạnh cô bao phủ bởi nhiều túi quần áo.
Về đến nhà, Triệu Uyển Thanh gọi em trai đến, : "Em và đối tác từng nghĩ đến việc mở một nhà máy may quần áo, tự sản xuất quần áo ?"
Đôi mắt Triệu Nhị sáng rực lên.
"Chị hai! Vẫn là chị hiểu em nhất!" Triệu Nhị vui vẻ .
"Đứng dậy ! Đừng nhăn áo gió của chị!" Triệu Uyển Thanh ghét bỏ kéo Triệu Nhị đang túm quần áo của .
Triệu Nhị lúng túng xoa đầu, tiếp tục về chủ đề : "Em và Đại Đầu bán đổ đống quần áo cũng gần một năm , mỗi cầm hàng ngoài, lúc về cầm tiền trong tay, cực kỳ vui vẻ! Bây giờ ngay cả em trai của rể, Lâm Thiệu Tùng đấy, cũng nhập hàng từ trong tay em mang về bán trong thị trấn và huyện..."
"Việc buôn bán quần áo , tiền đến cũng nhanh, nhưng mà vất vả..."
Anh bao giờ kể cho ai về những ngày tháng màn trời chiếu đất, lo âu sợ hãi đó.
Dù một chuyến như thể kiếm nhiều tiền, nếu tố khổ với khác thì giống như vẻ . Nếu kiếm nhiều tiền thì chấp nhận rủi ro, nếu thì tại kiếm nhiều tiền như chứ?
Vất vả chỉ là thứ yếu, thứ mà Triệu Nhị coi trọng chính là triển vọng trong tương lai của ngành nghề .
Bán quần áo đổ đống chắc chắn là kế lâu dài.