Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa định phương nam trong kỳ nghỉ đông, còn ba đứa nhóc thì theo Triệu về quê.
Hai đưa nhà lên xe lửa về huyện Cao Điền , mới xuất phát về phương nam.
Trạm dừng ở phương nam đầu tiên là vùng sông nước Giang Nam.
Vừa bước xuống tàu, khí ập mặt khiến cho Triệu Uyển Thanh cảm thấy vô cùng quen thuộc, gió lành lạnh mang theo ẩm ướt, đây chính là khí ẩm lạnh mùa đông của phương nam.
Làm thủ tục xong xuôi ở nhà khách, Triệu Uyển Thanh cùng Lâm Thiệu Hoa mới ngoài.
"Đó là bánh dày hạt mè , để em mua hai cái". Trên đường cô thấy một cụ già đang đẩy xe hàng, xe hàng phát mùi hương quen thuộc.
Lâm Thiệu Hoa bóng dáng chạy xa của cô, quanh thị trấn nhỏ vùng sông nước phương nam .
Đây là nhà đây của cô ?
Tuy rằng cô rõ cho , nhưng thể cảm nhận điều .
Từ khi xuống tàu lửa thì cảm xúc của cô khác với khi, khi thì chút buồn bã, chút chờ đợi.
Bánh dày nóng hầm hập mới lò, bọc bằng giấy dầu, hai ăn bánh.
DTV
"Vẫn là hương vị đây..." Lâm Thiệu Hoa tiếng bên .
"Nhà của em ở chỗ nào?" Anh cô.
Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cô nghĩ tới dễ dàng đoán như .
mà vốn dĩ cô cũng định gạt , cô chỉ một cái phố ở phía : "Nằm ở bên ."
Lâm Thiệu Hoa kéo tay cô, hai đến chỗ ông bà trong trí nhớ của Triệu Uyển Thanh.
Kiếp , ông bà của Triệu Uyển Thanh đều là công sở , đơn vị xếp phòng ở, cả nhà đều sinh sống bên trong đó. Sau khi ba cô kết hôn thì nhà nhỏ riêng. Trước đây cô thường đến nhà ông bà cuối tuần nên cô khá quen thuộc với cảnh xung quanh nhà.
Vào thời điểm , ba cô kết hôn, cho nên bây giờ vẫn tồn tại cô khi xuyên . Bởi chỉ thể đến nhà ông bà thăm.
Đứng ở một tòa nhà ống, Triệu Uyển Thanh cửa sổ lầu nào đó, hô hấp trong lồng n.g.ự.c nhanh hơn bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-533.html.]
Giống như đúc... căn nhà cùng với ký ức giống y đúc.
Có của cô cũng đang hiện diện trong thế giới ?
Tầng lầu cao, nhưng Triệu Uyển Thanh cảm giác mỗi bước của chút gian nan.
Cô tới nơi nhiều , mà bây giờ vẫn dám trực diện đối mặt với điều . Cô kiểm tra xem, nhưng sợ hãi rằng kết quả sẽ cô thất vọng.
Có lẽ là lâu đó, khi cô thành thật với Lâm Thiệu Hoa thì mới mở lòng một chút, cho nên bây giờ cô mới dũng khí kiểm tra.
Tới tầng lầu cùng cánh cửa quen thuộc, Triệu Uyển Thanh đầu thì gặp một quen.
"Các là... Tới tìm ai ?" Một phụ nữ mặt tròn từ bên tới, thấy bọn họ lạ mắt liền hỏi.
Lâm Thiệu Hoa rõ ràng cảm nhận bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay đang run lên, sang phía cô, chỉ thấy sắc mặt cô trắng bệnh, môi chút run run.
"Cháu... Cháu tới tìm chú Triệu..." Triệu Uyển Thanh chỉ chỉ cửa.
Cô là hàng xóm của ông bà ?
Trong trí nhớ giống y đúc... Địa chỉ, phòng, bây giờ cũng giống.
Trong lòng cô mơ hồ câu trả lời .
Người phụ nữ mặt tròn cô gọi ' chú Triệu', liền hỏi nhiều.
"Thịch thịch thịch" Triệu Uyển Thanh một nữa ở cửa, giơ tay gõ vang lên cửa.
Thời gian chờ cũng lâu lắm, nhưng cô cảm thấy tim đập như nhảy lên tới cổ họng ...
Cửa bên trong, chậm rãi mở ...
"Ông——"
"Cô tìm ai thế?" Một phụ nữ trẻ tuổi cô.
Triệu Uyển Thanh buột miệng thốt lên tiếng gọi ông nghẹn ở cổ họng, cô ngơ ngẩn xa lạ mắt , trong lòng lòng như từ đỉnh núi rớt xuống đáy dốc.