Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 521
Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:39:53
Lượt xem: 4
Giây phút này, giấy chứng nhận màu đỏ trong tay của họ cực kỳ chói mắt, ánh mắt kính nể xen lẫn sự hâm mộ của mọi người dưới khán đài, khiến tâm trạng vốn đang mất mát của năm người nháy mắt dâng cao.
Vinh quang này mặc dù gian nan, nhưng cũng đủ tỏa sáng!
Phía dưới sân khấu, camera đã ghi lại hình ảnh này.
Nhiều năm về sau, bức ảnh này đã được đưa vào sách giáo khoa, đánh dấu bước khởi đầu cho sự nghiệp y học Trung Quốc. Khi các học sinh nhìn thấy trang ghi chép này, ánh mắt đầu tiên tự nhiên bị ảnh chụp của vị đại lão nào đó hấp dẫn, đều cảm thán đại lão khi còn trẻ nhìn còn đẹp hơn cả minh tinh...
Thậm chí có học sinh còn cắt riêng ảnh của đại lão ra, mỗi lần trước kỳ thi đều cúng bái, cầu nguyện nữ thần phù hộ cho bọn họ may mắn không bị trượt môn nào...
Tháng 12 quả thực là một tháng may mắn đối với Triệu Uyển Thanh, vừa mới đoạt giải đặc biệt, mấy ngày sau trên báo đã đăng chính sách mới nhất mà quốc gia tuyên bố.
Quốc gia sắp ban hành chính sách mở cửa.
Vào ngày này, trên khắp các hang cùng ngõ hẻm đều tràn đầy báo chí, ai cũng đọc, ai cũng bàn tán, ai cũng ngóng trông... Trong mắt, khóe miệng của mỗi người, đều là sự mong mỏi về một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai.
Triệu Uyển Thanh cũng mua một tờ báo, sau khi im lặng đọc xong, cô mới nhận ra khóe miệng mình cũng bất giác cong lên.
Đúng vậy, tương lai tốt đẹp đang dần hướng đến...
Cô may mắn được sống trong thời đại này, chứng kiến sự thay đổi của thời đại và sự phát triển của xã hội.
Buổi chiều sau khi Lâm Thiệu Hoa về đến nhà, trên tay cũng cầm một tờ báo. Ngay cả cơm tối cũng không rảnh ăn, Lâm Thiệu Hoa đã bắt đầu viết bài văn nhận xét về tình hình chính trị đương thời...
Triệu Uyển Thanh biết thói quen của anh ấy, cho nên cũng không làm phiền, đợi đến lúc anh ấy viết xong mới đi hâm nóng đồ ăn cho anh ấy.
"Anh viết gì thế?" Triệu Uyển Thanh bê một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống trước mặt người đàn ông, nhìn chăm chú vào mắt của anh ấy.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-521.html.]
Anh ấy hôm nay rất khác, đôi mắt vốn trầm tĩnh đã lâu bỗng dưng hiện lên ánh lửa nhiệt huyết, giống như được thắp sáng bằng đá lửa vậy.
Lâm Thiệu Hoa nhìn cô một cái, cũng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại lại hỏi: "Uyển Thanh, em nói cho anh nghe tương lai sẽ như thế nào?"
Triệu Uyển Thanh sửng sốt một lát, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô mới nói: "Tương lai à, rất tốt... quốc gia cường thịnh, vững mạnh, mọi người sống cuộc sống hạnh phúc an khang..."
Lâm Thiệu Hoa cũng im lặng một lát, sau đó nói: "Như vậy là tốt rồi."
Sau khi ăn cơm xong, anh ấy kéo Triệu Uyển Thanh đọc bài văn mà mình vừa viết, nội dung trong đó đề cập đến một số vấn đề và biện pháp cụ thể của việc ban hành chính sở mở cửa lần này, nó bao gồm những hiểu biết và phân tích của bản thân Lâm Thiệu Hoa.
Sau khi Triệu Uyển Thanh đọc xong bài văn của anh ấy, cảm thấy bản thân như đang đọc một bản báo cáo của chính phủ vậy, hai mắt xoay mòng mòng.
Được rồi, cô thừa nhận bản thân chính là người tham tiền, không phải người có thể làm chính trị.
Cô đặt bài văn xuống, xoay người ôm lấy mặt của người đàn ông nói: "Đồng chí Lâm, sau này nếu anh thăng chức nhanh cũng không được quên em và ba đứa nhỏ nhé, nếu không..."
Lâm Thiệu Hoa cũng vươn tay ôm cô vào lòng, cười nói: "Nếu không thì sao hả?"
Triệu Uyển Thanh nhướng mày, cười hì hì nói: "Nếu không, em cũng sẽ không khổ sở chờ đợi 18 năm ở Hàn Diêu đâu! Cũng sẽ không đi đào rau dại sống qua ngày! [1]"
[1] Câu chuyện Vương Bảo Xuyến khổ sở chờ đợi chồng đi đánh trận 18 năm ở Hàn Diêu.
Vừa nói xong, cả người cô đã bị nhấc bổng lên ném lên giường, sau đó cả người của người đàn ông lập tức đè lên.
Hơi thở nóng hổi phả vào má cô, quần áo trên người cô cũng bị kéo ra, cô còn nghe thấy tiếng cười nói của người đàn ông: "Nếu em dám rời xa anh, dẫn mấy đứa trẻ đến sống ở Hàn Diêu, anh nhất định sẽ đi phá hủy Hàn Diêu của em! Nếu em dám đi đào rau dại, anh sẽ đập vỡ nồi nấu của em!"
"Ưm ưm! Ưm ưm a"