Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 515

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:39:42
Lượt xem: 4

Hoàn toàn chính xác. Bình thường các đàn anh đàn chị cùng thầy của cậu cũng chỉ qua lại nhiều với nhau, sở dĩ cậu lại cảm nhận được cảm giác bị cô lập mãnh liệt như vậy cũng đơn giản là vì lần này viện trưởng chỉ chọn một mình cậu.

Mỗi một khóa đều không chỉ thu nhận một học trò cho đến khóa của cậu, chính điều này đã khiến cậu cảm thấy mình bị bạn đồng khóa cô lập mãnh liệt như thế.

Sau khi đã hiểu rõ, trong lòng Tiểu Triệu cảm thấy không nói ra được cảm xúc gì, cậu sững sờ nhìn mặt đất không nói lời nào.

Triệu Uyển Thanh vỗ vai cậu, nói: "Ở đâu có người ở đó có giang hồ (*), em phải học được cách thích ứng.

(*) Ở đâu có người ở đó có giang hồ: Ý nói ở đâu có người ở đó có đúng sai, phức tạp, khó nói ai đúng ai sai, khó phân bạn bè. Giang hồ ở đây chỉ xã hội cá rồng lẫn lộn.

"Hiện tại họ chỉ mới ghen ghét nên mới cô lập em, chờ đến khi em tốt nghiệp rồi, lúc em phải đối mặt với việc cạnh tranh vị trí thì việc mà em phải đối mặt đã không còn là sự cô lập đơn giản thế này."

Tiểu Triệu chợt ngẩng đầu lên nhìn chị hai ở bên cạnh, vội hỏi: "Vậy em nên làm gì?"

"Làm gì? Em còn nhớ rõ bản lĩnh của em là gì không?" Triệu Uyển Thanh cau mày.

Tiểu Triệu thấp giọng nói: "Ca hát."

"Vậy hãy học ca hát cho thật giỏi, nâng cao bản lĩnh bản thân khiến việc họ ngước nhìn em cũng phải tốn sức, nếu em chỉ mạnh hơn họ một chút, có lẽ họ sẽ còn ghen ghét em nhưng khi em mạnh hơn họ rất nhiều thì họ chẳng thể làm gì ngoài hâm mộ em."

Dưới ánh mặt trời, Tiểu Triệu nhìn chị hai mình, cả người cô như được tắm trong ánh nắng, cả người giống như phát ra ánh sáng, mà lời cô nói giống như hào quang chiếu sáng lòng cậu, lập tức chiếu sáng con đường tương lai của cậu.

Tiểu Triệu quay về trường một lần nữa, trong mắt cậu đã không còn vẻ mờ mịt như trước kia, trái lại ánh mắt đó càng thêm kiên định, mỗi ngày cậu đều đến phòng luyện hát sớm hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-515.html.]

Sự thay đổi của cậu đều được các đàn anh, đàn chị nhìn thấy, điều này đã khích lệ họ càng chịu khó tập luyện hơn nữa.

DTV

Rất nhanh sau đó Đường Lị đã phát hiện mấy học trò dưới tay mình đột nhiên rơi vào trạng thái luyện tập điên cuồng, mỗi ngày đều dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, tiếng hát ở mỗi tiết học đều muốn tiễn cô ấy bay ra ngoài ngay lập tức.

Thăm dò một vòng, Đường Lị mới biết được nguyên nhân bắt nguồn từ người nào.

"Đứa nhỏ này thông suốt sớm hơn các em..." Nhân lúc Tiểu Triệu không có ở đây, Đường Lị mới cảm thán với những sinh viên khác.

Một đàn chị không phục lắm nên đã hỏi cô giáo của mình.

Đường Lị liếc cô ấy một cái, hỏi: "Năm đó lúc em bước vào đây, em phải mất mấy năm mới thoát khỏi sự bối rối vì bị các bạn cùng khóa cô lập mình? Lại từ lúc nào mới bình tĩnh tập trung học ca hát với tôi?"

Đàn chị này đỏ mặt, nhỏ giọng trả lời: "Một năm rưỡi..."

Đường Lị nhìn cô ấy, đàn chị lập tức sửa lời: "Hai năm."

Đường Lị đảo mắt nhìn tất cả các học trò của mình, sau đó trầm giọng răn dạy: "Có những nguyên tắc lớn rất đơn giản, trong giới văn nghệ này có rất nhiều con đường xiêu vẹo, tà đạo, không đúng đắn, có người dựa vào bối cảnh gia đình mình là có thể bước lên trên nhưng có người phải vất vả bốn phía mới nhận được cơ hội được leo lên trên. Với các em mà nói, nếu muốn đi đến điểm cuối, đến đỉnh cao, cũng chỉ có thể ca hát cho tốt."

"Đừng để phù hoa che mắt, chờ đến khi các em đến được vị trí của cô, các em sẽ biết được điều cơ bản chân chính mà quan trọng nhất chỉ có ca hát mà thôi."

Lúc Tiểu Triệu quay lại lớp học, cậu phát hiện bầu không khí trong lớp không giống vừa rồi.

Chẳng qua cậu cũng không quan tâm lắm, cầm sách lên, vốn chuẩn bị tiếp tục học nhưng đã bị Đường Lị gọi đi.

"Người trong nhà em đều ở thủ đô sao?" Đường Lị hỏi cậu.

Loading...