Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 514

Cập nhật lúc: 2025-03-29 21:39:40
Lượt xem: 6

Cô gái này có vẻ rất đoan trang.

Còn xinh đẹp hơn Lưu Lan gã muốn xâm phạm nhưng chưa thành công vào mấy ngày trước

Chẳng phải cô ấy lạc đường sao?

Vậy gã sẽ dễ dàng dẫn cô ấy đến ngõ cụt... Sau đó thì... He he he...

DTV

Con mồi đã mắc câu. Cô gái đi theo gã qua mấy ngõ hẻm, khi gã dẫn con mồi vào một ngõ cụt thì đột nhiên con mồi này đẩy ngã gã.

Lưu Bằng: "???"

Gã còn chưa kịp phản ứng thì miệng đã bị nhét khăn vào, một cái bao tải to trùm xuống từ đỉnh đầu, ngay sau đó, tay chân của ai đó đã rơi trên người gã.

"Ô! Ô!... Khụ! Ô!... Ô ô ô!" Bao tải bị đè xuống đất chỉ phát lên từng tiếng kêu.

Trên bao tải, Phạm Hòa Bình và Chương Tư Mẫn đã khống chế được người trong bao.

Triệu Uyển Thanh đ.ấ.m liên tục xuống bao tải, tuy nhiên cô ra tay cũng rất có chừng mực.

Cô chỉ chọn đánh vào những chỗ không dẫn đến tử vong mà cũng không dễ dàng bị phát hiện nhưng tổn thương thì không nhỏ.

Không biết qua bao lâu sau, Triệu Uyển Thanh mới dừng lại và dẫn đồng bọn rời khỏi hẻm nhỏ một cách nhanh chóng.

Đợi đi xa mấy dặm rồi, ba người mới dừng lại nghỉ ngơi.

Phạm Hòa Bình vừa thở phì phò vừa nhìn Triệu Uyển Thanh: "Uyển Thanh, rốt cuộc thì tên kia đã phạm tội gì mà cậu muốn trừng trị thế?"

Chương Tư Mẫn cũng rất tò mò nhưng từ trước đến này cô ấy đều duy trì hình tượng im lặng nên không mở miệng hỏi.

Triệu Uyển Thanh ngây ra, sau đó mới cắn răng nghiến lợi nói: "Tên kia dám trộm sầu riêng trong siêu thị của tôi, đã vậy còn dám trộm đến ba lần, làm sao tôi có thể không dạy dỗ gã một trận?"

Phạm Hòa Bình tức giận: "Đáng giận!"

Chơi rất vui! Lần sau trong siêu thị của Uyển Thanh còn gặp phải ăn trộm, cô ấy vẫn muốn đến.

Chương Tư Mẫn gật đầu: "Dạy dỗ là đúng!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-514.html.]

Âm mưu hay dương mưu cũng đều là mưu! Học thần như cô vẫn đa mưu túc trí!

Từ sau khi khai giảng, Tiểu Triệu cũng ở lại trường học.

Trường học giống như trường Nghệ Thuật Quân Đội đều có sự quản lý quân sự hóa, thường ngày sẽ đi học và làm việc, đến lúc nghỉ ngơi cũng phải làm theo quy định. Những sinh viên mới đều phải tham gia huấn luyện quân sự nửa tháng, sau đó mới bắt đầu đi học.

Từ sau khi bắt đầu học chính thức, cậu mới phát hiện dường như mình đã bị bạn bè cô lập.

Trong tổng số sinh viên lần này, chỉ có một mình cậu theo chân viện trưởng, những sinh viên còn lại đều được phân đến mỗi một giáo viên khác, điều này cũng khiến cho mỗi giờ lên lớp học âm nhạc, Tiểu Triệu chỉ có thể ngồi cùng chỗ với các đàn anh và đàn chị, vì vậy cậu rất ít khi gặp được các bạn học cùng khóa với mình.

Cậu ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy có lẽ đây đúng là nguyên nhân khiến cậu bị cô lập.

Tìm ra được nguyên nhân rồi, Tiểu Triệu lập tức bắt tay vào giải quyết.

Nhưng lúc cậu đã cố gắng duy trì mối quan hệ với các bạn cùng ký túc xá mà không được các bạn để ý, cậu lại phát hiện sự việc hoàn toàn không đơn giản như vậy.

Hôm nay cậu được nghỉ học và trở về nhà, Triệu Uyển Thanh đã nhìn ra.

"Làm sao vậy? Trường học không vui à?" Triệu Uyển Thanh nhìn mặt em trai mình, hơn nửa tháng không gặp mà giữa hai đầu lông mày của cậu đã hiện đầy u uất.

Nhất định đã có chuyện gì đó gạt cô.

Tiểu Triệu không muốn chị mình lo lắng nên chỉ nói không có chuyện gì.

"Ôi!" Triệu Uyển Thanh véo má cậu khiến cậu đau muốn mất hồn rồi.

Triệu Uyển Thanh nghe xong thì trong lòng cũng đã có suy đoán: "Chị hỏi em nhé, trình độ của viện trưởng ở trường các em thế nào? Là rất tài ba đúng không?"

Tiểu Triệu nói một cách khẳng định: "Đó là đương nhiên! Viện trưởng của chúng em chính là đệ nhất danh ca trong số các ca sĩ thanh niên đương đại!"

"Vậy các đàn anh, đàn chị cùng một thầy với em thì sao? Có phải họ cũng là người tài giỏi nhất trong những người đồng lứa với mình không?"

Tiểu Triệu vẫn gật đầu mà không tỏ ra nghi ngờ gì.

Triệu Uyển Thanh buông tay mình ra: "Vậy chẳng phải rõ ràng rồi sao? Vì sao người ta cô lập em? Bởi vì em tài giỏi hơn họ chứ sao!"

"Không tin em có thể đi tìm các đàn anh, đàn chị chung thầy với mình mà hỏi thăm thử, thử hỏi xem có phải họ có thể chơi chung với các bạn cùng khóa với mình không? Trình độ khác biệt nên đương nhiên phạm vi cũng được phân chia."

Tiểu Triệu nghe hết lời này cũng đã hiểu ra.

Loading...