Gần đây bận khai giảng nên cô còn kịp chú ý đến tiến độ bản thảo gửi .
dựa theo tiến trình thông thường mà , tám phần mười là luận văn của cô vẫn còn trong quá trình xét duyệt.
Vất vả lắm Triệu Uyển Thanh mới xây dựng tâm lý, cô nghiêm túc chỗ, bắt đầu học môn chuyên ngành. Kết quả phát hiện... Hình như giáo sư Chu ý kiến với cô.
Trong một đang học môn chuyên ngành, giáo sư Chu luôn cô, còn đặt cho cô hai câu hỏi.
Triệu Uyển Thanh thấy ánh mắt ... Thì trong lòng cô khỏi giật .
Thế nhưng cô rằng lúc chỉ mới bắt đầu mà thôi... Từ đó về , mỗi tiết học giáo sư Chu đều gọi cô trả lời câu hỏi, ít thì một hai câu mà nhiều thì ba bốn năm sáu câu.
Triệu Uyển Thanh: "?"
Cô đắc tội với giáo sư Chu bao giờ thế?
Càng ký quái hơn chính là ở thiết thực hành đầu tiên của phẫu thuật chỉnh hình, giáo sư Chu ở bục biểu diễn một lập tức bước xuống chằm chằm thao tác của Triệu Uyển Thanh.
Triệu Uyển Thanh: "?"
Cô cố gắng bình tĩnh. Trước mặt vị tiền bối lớn , cô giữa chắc d.a.o trong tay, thành thao tác mổ.
Trong phòng thực hành, mười một sinh viên phẫu thuật chỉnh hình thấy cảnh tượng thế dám động đậy, từng đều nín thở giáo sư, đó đến học thần thuộc chuyên ngành của họ, vì họ càng cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của chính .
Chu Phương Bân chắp tay lưng vết thương da heo đang đặt bàn thực hành, : "Khâu nó cho kín."
Lời của ông cực kỳ tự nhiên, giống như lẽ Triệu Uyển Thanh nên khâu ...
DTV
Theo bản năng Triệu Uyển Thanh cầm dụng cụ lên khâu nhưng thần kinh trong đầu cô chợt nhảy lên, cô lập tức để tay xuống.
"Thầy... Em khâu ." Vẻ mặt cô tỏ ngượng nghịu giáo sư Chu, hai tay còn cào hai bên váy , tỏ lúng túng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-488.html.]
Giáo sư Chu lẳng lặng cô, nửa ngày mới : "Thật sự ?"
Triệu giả heo ăn thịt hổ Uyển Thanh lắc đầu đàng hoàng: "Không ạ!"
Đùa gì ? Hôm nay giáo sư Chu dạy mổ, nếu bây giờ cô biểu diễn tiết mục khâu mới là kỳ lạ đó!
Dường như giáo sư Chu thật sự tin tưởng cô, ông chắp tay lưng những sinh viên khác thực hiện thao tác mổ.
Triệu Uyển Thanh vụng trộm theo bóng lưng rời của ông , nặng nề thở phào một .
Bên cạnh cô, Lưu Lan dùng cánh tay khẽ đụng nhẹ cô, nhỏ giọng : "Uyển Thanh, thế?"
" luôn cảm giác giáo sư... Nhằm ..." Triệu Uyển Thanh dùng giọng nhỏ nhất trả lời Lưu Lan.
Lưu Lan ngạc nhiên cô, nhỏ: "Làm thể? Cậu suy nghĩ nhiều ... Giáo sư chú ý đến là vì xem trọng . Cậu xem thầy còn tớ mổ."
Dứt lời, Lưu Lan cảm nhận bên cạnh xuất hiện một bóng cao lớn, cô ngẩng đầu thấy giáo sư Chu, mặt ông hề biểu cảm gì.
Lưu Lan: "..."
Triệu Uyển Thanh: "..."
Lưu Lan vội vàng cúi đầu, tiếp tục thực hiện động tác tay, giả vờ như gì xảy .
Giáo sư Chu thấy vết mổ của Lưu Lan thao tác , chỉ điểm mấy lời. Sau cùng khi rời ông chuyển đến bàn của Triệu Uyển Thanh, dùng ngón tay gõ bàn: "Tan học thì đến văn phòng của !"
Trong lòng Triệu Uyển Thanh như hóa đá: "Vâng..."
Tiết thực hành xong, cái soi mói của các bạn học, Triệu Uyển Thanh xám xịt mặt mày theo giáo sư Chu đến văn phòng.
Vừa bước văn phòng, giáo sư Chu lập tức rút một tập san từ bàn đưa cho Triệu Uyển Thanh: "Em bài luận văn đúng ? Thử suy nghĩ bản của em xem!"