Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-03-29 15:13:26
Lượt xem: 9
'Mùa hạ năm 1951.
Đã không còn nhớ rõ ngày tháng năm nào nữa rồi, nhớ đến trên người còn quyển nhật ký này nên lấy ra viết vài chữ.
Tôi đã được chuyển ra hậu phương, nguyên nhân là vì chân tôi đã bị thương, là một tên giặc ngoại lai đ.â.m tôi. Mụ nội nó!
DTV
Lần trước đột kích đến một thôn làng, tôi tiện tay cứu được một cô gái, kỳ lạ là cô gái kia cứ gọi tôi là 'ộp ba ộp ba (*)', tiểu đội phó nói là người ta thích tôi.
(*) Tiếng Hàn Quốc, nghĩa là anh trai.
Khiến tôi sợ đến mức phải nhanh chóng cho người đưa đi. Thích tôi cũng không được, con trai tôi đã một tuổi rưỡi, hai tuổi rưỡi rồi.
Không được, vẫn nên xé trang nhật ký này đi! Để Ngọc Dung thấy được thì tôi tiêu đời... '
Ở rìa của trang nhật ký này bị xé mất một miếng nhưng lại dùng thứ gì đó dán trở lại.
"Mùa đông năm 1951. trời trong xanh.
Nghe nói sắp đánh xong rồi, cũng không biết thật giả thế nào. '...
"Ngày 27 tháng 7 năm 1953. trời trong xanh
Cuối cùng chúng ta cũng đã thắng!
Hai năm lẻ chín tháng!'...
'Mùa thu năm 1953.
Ngồi xe lửa trở về nhà, trái lại tôi không còn nhớ nhà như thế nữa.
Trong hai năm này, gặp phải quá nhiều chuyện sinh tử, lòng cũng c.h.ế.t lặng rồi. Cảnh vật ngoài cửa không ngừng vượt qua, tôi không khỏi nghĩ đến trước đây vì cái gì mà tôi lại muốn đi?
Tôi đã không nhớ nổi nhưng cũng may là tôi không hối hận. '...
'Đến nhà rồi, đến nhà rồi! Mẹ con Ngọc Dung trông thấy tôi đều khóc, oắt con cũng nhận ra tôi!
Chỉ là làm thế nào mà oắt con lại không mập? Một lần có thể ăn nhiều như vậy...
Giống như heo trong đội sản xuất vậy, ăn sạch lương thực nhưng không mập.
Không được không được. Sau này phải đề Thiệu Hoa gia nhập quân ngũ, để nhóc con nhìn thấy làm thế nào mà ông đây có thể tập luyện trở thành khôi ngô, uy vũ như bây giờ.
Quyển nhật ký chỉ viết đến đây là kết thúc, đoạn thời gian đất nước độc lập lại không có ghi chép gì.
Tiểu Lâm dụi mắt, cảm xúc cuồn cuộn trong lòng vẫn chưa lắng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-460.html.]
Đúng lúc này, một hàng chữ đã va vào ánh mắt cậu.
Hàng chữ cuối cùng trong quyển nhật ký này, nét chữ rõ ràng và mới hơn quyển nhật ký, mà nét bút rất mạnh mẽ.
Không thể hoàn thành ý nguyện của cha là sự tiếc nuối cả đời còn lại.
Đây là chữ của anh cả...
Tối hôm đó, Tiểu Lâm ôm quyển nhật ký, nằm trên giường trằn trọc.
Anh cả nói tiếc nuối cả đời còn lại.
Cho nên thật ra anh từng có suy nghĩ làm lính.
Nhưng anh cả không đi.
Tiểu Lâm dụi mắt, cố nén nước mắt.
Cậu lập tức hiểu vì sao anh cả không làm lính, không phải vì anh không muốn mà vì anh không thể.
Khi đó cha mới mất, tính tình của mẹ yếu đuối, tất cả những gánh nặng trong nhà đều nằm trên người một đứa trẻ mười ba tuổi, ban ngày anh phải chú ý làm việc ngoài ruộng, buổi tối chăm sóc em trai, an ủi mẹ.
Đến việc học hành dù rất ưu tú nhưng cũng bị cắt đứt...
Hoàn cảnh trong nhà như thế, làm sao anh cả có thể đi làm lính?
Xem xong quyển nhận ký này, Tiểu Lâm đã im lặng trong vài ngày.
Mỗi ngày mẹ Lâm đều chú ý đến việc buôn bán của Trần Ký nên thường đi sớm về trễ, vì vậy mới không phát hiện con trai út có điều khác thường.
Mãi đến một buổi chiều nọ, mẹ Lâm về nhà, bà nghe thấy con trai út nghiêm túc nói mình muốn đi lính, không thi lên đại học nữa. Lúc ấy mẹ Lâm đã ngồi trên mặt đất.
"Mẹ..." Tiểu Lâm không ngờ mẹ mình lại có phản ứng lớn đến vậy, cậu vội đỡ mẹ Lâm lên.
Đợi đến gần mới thấy rõ trên mặt mẹ Lâm đã đầy nước mắt.
Mẹ Lâm chưa từng dùng giọng điệu kiên quyết và cưỡng ép để nói chuyện với con trai út, hôm nay là lần đầu tiên.
Bà nói: "Mẹ không đồng ý! Đang yên đang lành sao con lại muốn làm lính? Tham gia quân ngũ có gì tốt? Đừng thấy bây giờ đang hòa bình mà lầm, đợi đến khi có chiến tranh thì chính là mưa b.o.m bão đạn, d.a.o đ.â.m đến chỗ con. Năm đó, nếu không phải chân của cha con đã bị thương ở chiến trường thì sau này... Hu hu, sau này bị xe đụng cũng không đến mức cứu không được."
"Thiệu Tư, con nghe lời mẹ lên đại học đi! Nếu con đi làm lính chính là muốn lấy cái mạng của mẹ!"
Mẹ Lâm khóc đến mức nước mắt chảy ngang, vừa khóc vừa dùng tay đánh vào lưng con trai út của mình.
Nhắc lại chuyện cũ, trong lòng bà tựa như có vô cùng lưỡi d.a.o đang cắt qua...