Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 452
Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:39:00
Lượt xem: 8
Tưởng Huệ đi và Thanh Hoa, cô ta cũng không phí nhiều công sức đã tìm được chị họ của mình là Tưởng Tuyết.
Tưởng Tuyết là con gái của bác cả Tưởng Huệ, cũng là cháu lớn nhất của nhà họ Tưởng, từ khi còn bé Tưởng Huệ rất nghe lời Tưởng Tuyết.
Trước kia cứ mỗi lần cãi nhau với Phạm Hòa Bình, Tưởng Huệ đều chạy đến tìm người chị họ Tưởng Tuyết này cứu viện, sau cùng hơn phân nửa đều là cô ta và chị họ của mình dành chiến thắng.
Hôm nay, Tưởng Huệ vẫn giống như thường ngày, cô ta khóc lóc kể lể với chị họ Tưởng Tuyết của mình về việc mình đã gặp phải hôm nay.
Tưởng Tuyết không tập trung lắng nghe lắm, chỉ thỉnh thoảng gật đầu mà không hề quan tâm như trước đây.
Tưởng Huệ thấy chị họ không chịu ra mặt cho mình, cô ta xụ mặt, nói tiếp: "Em đúng là xui xẻo, trên đường đến đây còn gặp phải Phạm Hòa Bình, chị họ không biết con nhỏ kia xấu xa đến mức nào đâu, cô ta đạp xe đụng trúng..."
"Tưởng Huệ." Ánh mắt Tưởng Tuyết quét đến, nói câu nói đầu tiên từ khi gặp em họ mình đến giờ.
Tưởng Huệ có thể cảm giác được giọng nói của chị họ rất nghiêm nghị, cô ta lập tức thức thời ngậm miệng lại.
Tưởng Tuyết lưu luyến không rời thả bài văn mình mới đọc được một nửa lên bàn, nghiêm mặt nói với Tưởng Huệ: "Bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, bây giờ chú Phạm đã quay về lại thủ đô, quyền lực và địa vị đã cao thêm một tầng. Chị đã nói với em rất nhiều lần."
Tưởng Huệ yếu ớt gật đầu.
Tưởng Tuyết: "Vậy em đã nghe rõ rồi sao? Nhà họ Phạm bây giờ không phải người em có thể tùy ý nghị luận."
"Em không nghị luận về nhà họ Phạm, em chỉ nói Phạm Hòa Bình đụng trúng em!" Tưởng Huệ không cam lòng, cô ta vẫn già mồm.
"Phạm Hòa Bình không phải người nhà họ Phạm sao? Hay nói Phạm Hòa Bình không phải con gái chú Phạm? Em còn cãi cái gì? Em nghị luận về Phạm Hòa Bình cũng không khác gì nghị luận về nhà họ Phạm. Đừng tưởng rằng Phạm Hòa Bình bây giờ vẫn còn là con nhỏ mà chúng ta có thể tùy ý bắt nạt như trước kia! Tỉnh lại đi Tưởng Huệ!" Tưởng Tuyết nói một tràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-452.html.]
Tưởng Huệ không lên tiếng nữa, cô ta cúi đầu như con chim cút chịu đựng cơn tức giận.
"Chị thấy em còn kém xa Phạm Hòa Bình, tốt xấu gì người ta cũng là sinh viên Bắc Đại, còn em thì sao?" Tưởng Tuyết lại giội một gáo nước lạnh lên đầu em họ mình.
Phạm Hòa Bình thi vào Bắc Đại bằng thực lực mà em họ Tưởng Tuyết của mình... Cho dù có đi cửa sau cũng không vào nổi Bắc Đại hay Thanh Hoa, chỉ có thể vào một trường đại học trọng điểm tầm trung.
Tưởng Huệ không nhận được một lời an ủi nào, trái lại còn mang một bụng tức rời khỏi Thanh Hoa.
Đột nhiên cô ta cảm thấy hơi ghét chị họ của mình...
DTV
Chị họ châm chọc cô ta đi cửa sau mới lên được đại học nhưng chị họ của cô ta thì tốt hơn chỗ nào?
Cô ta nhớ không nhầm thì năm đó bác cả đã dựa vào mối quan hệ để lấy được một suất chuyển từ sinh viên đại học Công Nông Binh lên đại học Thanh Hoa.
Chẳng qua cô ta cũng chỉ sinh sau mấy năm nên mới không bắt kịp thời đại tốt như vậy.
Sau khi tiễn được người em họ không hiểu chuyện đi rồi, Tưởng Tuyết lại cầm bài văn mới đọc được một nửa lên.
Người viết bài văn này thật sự có tài hoa hơn người, có thể nhìn ra được tư tưởng của tác giả rất có tầm nhìn. Nếu không phải do Tưởng Huệ cắt ngang, Tưởng Tuyết đã đọc hết rồi.
Sau khi xem hết bài văn này, Tưởng Tuyết lại quét mắt nhìn tên tác giả. Sinh viên năm nhất hệ chính trị Lâm Thiệu Hoa.
Lâm Thiệu Hoa...
Nên lôi kéo người này về phía mình, gia tộc của họ rất cần nhân tài như vậy.