Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 408

Cập nhật lúc: 2025-03-29 08:36:32
Lượt xem: 12

Cô quay đầu nhìn về phía Tiểu Triệu nói,"Thắng Nam dùng xong những tư liệu kia, sau đó cũng đều để lại cho em rồi phải không?"

"Đều ở chỗ em." Tiểu Triệu gật đầu.

"Những tư liệu kia em phải cố gắng học tập, tranh thủ năm nay cũng thi đến Bắc Kinh đi, đại học nghệ thuật ở thủ đô so với những nơi khác thì mạnh hơn rất nhiều."

Tiểu Triệu và tiểu Lâm cùng tuổi, mùa hè năm nay cũng sẽ là khóa thi đại học tiếp theo, chẳng qua là Tiểu Triệu theo Lữ Linh học thi thanh nhạc, vậy nên mới chuyển qua khối xã hội.

Hiện tại nghệ thuật đều sẽ thi khối xã hội, vậy nên nếu Tiểu Triệu muốn thi đỗ trường nghệ thuật thì cần phải chuyển trường học khối xã hội.

"Tàu vào ga rồi, mọi người đi về đi."

Một nhà Lâm Thiệu Hoa cùng Triệu Đại mang theo hành lý rồi vội vàng dẫn theo đứa nhỏ đuổi lên tàu, chỉ còn lại hai nhà đứng nhìn bọn họ lên xe, tàu cùng từ từ chuyển bánh, đi càng ngày càng xa, chỉ còn lại hình ảnh người thân đứng vẫy tay ở lại phía sau...

Lần này do dẫn theo đứa nhỏ nên Triệu Uyển Thanh mua vé giường nằm, hai nhà cùng nhau nằm trên chiếc giường nhỏ bé đi đến kinh thành.

Trong số họ, ngoại trừ Lâm Thiệu Hoa và Triệu Uyển Thanh thì mọi người đều là lần đầu tiên ngồi xe lửa. Ba đứa nhỏ nhà họ Lâm đều vô cùng thích thú bởi chúng ăn được ngủ được nên vô cùng nghe lời không chạy loạn lung tung.

Nhưng con gái cả của Triệu Đại là Triệu Vãn Xuân gặp rắc rối, cô bé bị say xe vô cùng nặng, xe vừa mới chạy thì cô bé đã bắt đầu nôn, cuối cùng nằm lì ở trên giường một ngày một đêm.

Sau khi xuống xe lửa và đi vào tứ hợp viện, Triệu Uyển Thanh mới làm cho cô bé một cốc mật ong, dần dần đứa nhỏ mới dần ổn định lại.

Đổng Hiểu Hà thấy con gái khỏe lên thì mới bắt đầu bận tâm được đến chuyện khác. Vừa rồi tiến vào cũng không để ý, bây giờ mới phát hiện ra tứ viện này vô cùng lớn!

"Đây là tứ hợp viện sao! Lớn thật đấy!" Đổng Hiểu Hà đi một vòng quanh sân, rồi lại đếm số phòng.

Triệu Đại đi theo phía sau, mặt lộ rõ vẻ ưu sầu,"Thuê một phòng thì hết bao nhiêu tiền..."

Đổng Hiểu Hà bị lời anh ấy nói làm cho sững người, vội vàng nhìn về phía Triệu Uyển Thanh,"Chị Uyển Thanh, tiền nhà ở đây là bao nhiêu?"

"Chủ nhà cho thuê theo gian phòng, chị và Thiệu Hoa thuê hai căn một lớn một nhỏ, lớn thì mười đồng, nhỏ thì năm đồng một tháng. Nhà em có bốn người, thuê một phòng lớn là ở được rồi."

Đổng Hiểu Hà lập tức thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng một tháng mười đồng không phải là rẻ nhưng so với cô ấy nghĩ thì nó đã ít hơn rất nhiều rồi.

Cô ấy còn tưởng phòng ở Bắc Kinh một tháng cũng mất mấy chục đồng rồi!

Đổng Hiểu Hà lập tức lôi kéo chồng cùng đứa nhỏ nhà mình đi xem phòng, cuối cùng quyết định ở căn phòng lớn đối diện gian của Triệu Uyển Thanh.

Lúc này bà Từ đã dễ nói chuyện hơn nhiều, khi biết bọn họ đều là quan hệ thân thích thì nhanh nhẹn dẫn bọn họ đi ký hợp đồng với người quản lý bất động sản.

Lúc trước Đổng Hiểu Hà đã từng làm thu ngân ở Trần Ký vài tháng, nên cũng tiết kiệm được vài trăm đồng, hơn nữa mấy năm nay Triệu Đại đi kiếm tiền cùng Trần Uyển Thanh, cộng với hồi môn của Đổng Hiểu Hà, thì tài sản hiện có của bọn họ là khoảng bốn, năm trăm đồng.

Nhà họ cũng không trả như nhà Triệu Uyển Thanh, mà chỉ trả trước một tháng tiền nhà, về sau ấn theo thu tiền hàng tháng.

Cũng may bà Từ là người không để bụng chuyện khách thuê, mà bà lại là người Bắc Kinh chính gốc vì vậy trên người cũng không hề thiếu tiền.

Triệu Uyển Thanh ở bên này phân cho hai người con trai ở cùng một phòng ngủ, Thanh Viên vẫn như cũ ở cùng bọn họ trong phòng lớn, hai nhà cũng đã sắp xếp mọi thứ xong và bắt đầu cuộc sống ở Bắc Kinh cùng nhau.

Chương 409

Ngày mười lăm tháng ba, Triệu Uyển Thanh cầm thư thông báo nhập học đến khoa y học đại học Bắc Kinh.

Các thủ tục được nhanh chóng hoàn thành, Triệu Uyển Thanh nhận thẻ học sinh ngay tại chỗ. Người phụ trách học sinh nhập học muốn đưa Triệu Uyển Thanh tới ký túc xá nhưng bị Triệu Uyển Thanh từ chối

"Tôi không ở ký túc xá."

Người này đành phải gạch tên cô trong danh sách ở ký túc xá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-408.html.]

Thủ tục nhập học kéo dài hai ngày, ngày mười bảy tháng ba, đại học Bắc Kinh tổ chức lễ nhập học dành cho tân sinh viên, Triệu Uyển Thanh và các bạn khoa y cùng nghe phát biểu dặn dò ân cần của hiệu trưởng.

Những người có thể ngồi ở chỗ này đều là thanh niên ưu tú nhất toàn Trung Quốc đại lục, mọi người ai trong lòng cũng tràn đầy lòng yêu nước.

Sau khi hoàn thành lễ khai giảng, khoa y học lại tổ chức một buổi lễ tân sinh viên khác trong trường.

Viện trưởng đương nhiệm khoa y học là một người đàn ông trung niên có mái tóc đã điểm sợi bạc, ông vừa bước lên bục, Triệu Uyển Thanh liền nhận ra ông.

Người có mái tóc bạc này, không phải Hoa Quốc Lương thì chính là ai?

Triệu Uyển Thanh kích động đến mức trái tim nhảy thình thịch, Hoa Quốc Lương đó! Khoa y không ai không biết ông cả!

Kiếp trước, rất đông đảo sinh viên khoa y rất ưa thích trêu trọc tên của ông, Hoa Quốc Lương Hoa Quốc Lương, trụ cột của ngành y Hoa Quốc.

Trêu chọc thì trêu chọc, nhưng nội dung trêu chọc lại không giả chút nào.

Hoa Quốc Lương sinh ra trong thời kỳ loạn thế, khi còn trẻ ông đã đi Mỹ du học ngành y, sau khi tốt nghiệp thì năm lần bảy lượt được các giáo sư nước Mỹ mời ở lại tiếp tục tham gia nghiên cứu, từ việc nghiên cứu về ung thư trong vòng ngắn ngủi mười năm thì ông đã đạt được nhiều thành tựu lớn.

Sau khi Trung Quốc mới được thành lập, đông đảo nhân tài người Trung Quốc đều về nước phục vụ.

Trong đó, ông là người nổi tiếng mà những người thế hệ sau này đều biết tới, Hoa Quốc Lương cũng là người kiên quyết từ bỏ chức vị giáo sư ở nước Mỹ để trở về phục vụ cho ngành y của nước nhà đi lên.

Trước kia, Triệu Uyển Thanh chỉ biết các vị tiền bối này qua sách giáo khoa, xuyên qua lịch sử sông dài, hôm nay lại được chứng kiến tiền bối sống sờ sờ đứng ở trước mặt cô.

Đây là bài phát biểu Triệu Uyển Thanh nghe nghiêm túc cẩn thận nhất, khi nghe câu phát biểu cuối cùng của viện trưởng: "Y học Hoa Quốc còn có rất nhiều lĩnh vực cần được phát triển, chúng ta phải tự mình cố gắng, không phụ những năm tháng tuổi trẻ."

Giữa sân phát ra những tràng vỗ tay nhiệt liệt, Triệu Uyển Thanh ngồi ở trong đám người, kích động vỗ hai tay đến đỏ bừng, xưa nay chưa từng nóng lòng như vậy.

Chúng ta phải tự mình cố gắng, không phụ những năm tháng tuổi trẻ.

"Mời đại diện cho 77 tân sinh viên khoa y học Chương Tư Mẫn lên đài phát biểu."

Chương Tư Mẫn?

Triệu Uyển Thanh không hiểu sao lại cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai.

Cô vừa quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một nữ sinh đang đứng ở lớp bên cạnh, tóc cắt ngắn ngang vai, trên tay cầm bản thảo diễn thuyết, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, bước đi lên đài.

Triệu Uyển Thanh nhìn người đứng ngay ngắn ở trên đài, cảm giác như tầm mắt của cô ấy đều nhìn về phía đây, nhưng ngay sau đó cô ấy bắt đầu diễn thuyết.

"Ai, tôi nghe nói chuyên ngành của chúng ta có một sinh viên chỉ kém ba điểm so với điểm tối đa? Nhưng tại sao lại để Chương Tư Mẫn lên đài phát biểu?" Nữ sinh bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.

“Cậu nói về Triệu Uyển Thanh à? Ở trong ký túc tớ chưa gặp được cậu ấy, hình như cậu ấy không ở ký túc. Nhưng mà, Chương Tư Mẫn cũng đâu có kém, nghe nói cô ấy có điểm cao nhất trong chuyên ngành y học lân sàng”.

"A, điểm trong ngành cao nhất của chúng ta có số điểm là 397 sao? Nói đi nói lại thì không phải chuyên ngành của chúng ta có cửa sau à? Chuyên ngành bình thường như chúng ta thì không được ưa thích, sao có thể so sánh với chuyên ngành y học lâm sàng lâu đời được?"...

Triệu Uyển Thanh dựng lỗ tai lên nghe xong vài câu, phát hiện ra câu chuyện buôn dưa này cũng có mình trong đấy?

Không sao, cô tự ăn dưa của chính mình cũng được.

DTV

Loading...