Triệu Uyển Thanh lời cho sững sờ,"Hả? Không đúng, nếu em thi , học ở Bắc Kinh thì cũng sẽ thi ?"
Cô Lâm Thiệu Hoa đến Bắc Kinh.
Lâm Thiệu Hoa trầm mặc một chút,"Cũng nhất định là Bắc Kinh." Quan trọng là ở cùng chỗ với cô.
Còn về phần vì cô học đại học thì là đang bù đắp cho cô...
Người đàn ông duỗi tay cầm lấy tay phụ nữ, kéo bàn tay cô siết chặt lấy.
Anh và cô kết hôn với lâu như , thể khát vọng trong mắt cô?
Vợ là từ đến giờ mắc kẹt ở vùng nông thôn , cô là con đại bàng, khát vọng bay ngoài thế giới rộng lớn bên .
DTV
Trước đây, Lâm Thiệu Hoa cũng tin chuyện một sẽ vì một khác mà đổi.
hiện giờ tin , bởi vì đồng ý vì cô mà đổi.
Chỉ là thi một năm thôi, đối với gì khác cả nhưng với vợ thì .
Anh để cô chờ thêm một năm.
Vậy thì để chờ.
"Nhìn cái gì?" Người đàn ông ngược mắt lên phụ nữ đang chăm chú chớp mắt.
Triệu Uyển Thanh cố nén cảm động sắp trào trong lòng, duỗi tay vỗ nhẹ lên n.g.ự.c Lâm Thiệu Hoa,"Em đang suy nghĩ nên trao giải cho là "Người chồng ba ."
Nói đến đây thì một giọt nước mắt liền lăn từ khóe mắt cô xuống đầu gối.
Lâm Thiệu Hoa lau nước mắt cho cô,"Trao giải? Không cần, trực tiếp nhận thưởng là ."
"Hả?" Người phụ nữ ngơ ngẩn.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô thì đàn ông lập tức phát hỏa.
Anh liền xoay đè cô xuống , đợi cô phản ứng thì môi ...
"Ưm, Thang Viên..." Triệu Uyển Thanh đưa mắt con gái nhỏ đang ngủ bên cạnh hiểu.
Lâm Thiệu Hoa dừng , gương mặt quen thuộc đang ngủ, đó một nữa áp lên hôn cô,"Thang Viên ngủ ..."
"Ưm, ưm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-394.html.]
Thứ còn dư chỉ là một ngọt ngào bao phủ...
Đêm nay Triệu Uyển Thanh vô cùng ngại ngùng, , khi bọn họ đều sẽ đem Thang Viên lừa qua phòng Lâm ngủ.
Hôm nay con gái ngủ ngay ở giường đất bên , cô ở bên , nên chỉ thể bụm miệng hừ hừ, dùng sức cũng , ai ngờ nam nhân còn cố ý đem cô lăn lộn quá mức. Cuối cùng cô cũng chỉ thể tức giận cắn lên vai của mấy cái, thì lúc mới buông tha cho cô. ...
Qua năm, Triệu Uyển Thanh liền gọi Đổng Hiểu Phương nhà.
Mấy năm nay Đổng Hiểu Phương theo Triệu Uyển Thanh học hỏi, đúng là vô cùng thiên phú học tập, quan trọng nhất là bản tính của cô bé .
Sinh trong khốn cảnh, nhưng cũng oán trời trách đất, mà đối với cuộc sống còn ôm thái độ vô cùng lạc quan và ơn.
Chuyện khiến Triệu Uyển Thanh thưởng thức cô bé.
"Hiểu Phương, chị chuyện để em , em ?" Triệu Uyển Thanh thẳng vấn đề .
Người cô trúng, đương nhiên là nhanh chóng sắp xếp.
Đổng Hiểu Phương cũng hỏi là việc gì, trực tiếp ,"Chị Thanh, chị gì cần giúp đỡ ? Không cần khách khí với em, nếu em giúp em nhất định sẽ giúp chị."
Cô bé và em trai mấy năm gần đây vẫn luôn chị Thanh chăm sóc, nếu cũng hiện giờ họ đang ở nơi nào xin ăn nữa.
Chuyện của chị Thanh chính là chuyện quan trọng nhất.
Triệu Uyển Thanh vẻ mặt nghiêm túc của cô bé thì : "Em đừng khẩn trương như , việc gì khó, chỉ là em đến cửa hàng của chị học tập."
"Hả?" Đổng Hiểu Phương choáng váng.
"Em là thông minh, hết đến cửa hàng chị phục vụ , học cách quản lý như thế nào cũng học nửa năm, nếu nửa năm em qua bài kiểm tra của chị, chị sẽ nhận em là việc chính thức ở cửa hàng, dẫn em ngoài để quản lý một cửa hàng mới."
Những lời của Triệu Uyển Thanh như là một chùy giáng lên đầu Đổng Hiểu Phương , chỉ là cô bé , chùy chắc chắn là chùy bằng bánh nhân thịt...
"Chị Thanh, chị tin tưởng em như ?" Đôi mắt Đổng Hiểu Phương đỏ bừng lên .
Triệu Uyển Thanh vỗ bả vai cô bé,"Đương nhiên, tới ?"
Đổng Hiểu Phương nước mắt, kiên định : "Tới!"
Cô nhất định sẽ thông qua bài kiểm tra, nhật định sẽ để chị Thanh thất vọng!
Triệu Uyển Thanh còn đang ở bên tính toán cho sự phát triển của cửa hàng, nên chuyện thành tích đại học nhanh đều cô vứt qua đầu.
Cùng lúc đó, thành tích thi đại học của tỉnh , bảng xếp hạng cũng dán lên đầu tiên.