Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 334
Cập nhật lúc: 2025-03-27 21:29:21
Lượt xem: 12
Mà có một số nàng dâu trẻ tự biết cả đời này mình cũng không đuổi kịp Triệu Uyển Thanh, nên họ có suy nghĩ muốn gả con gái mình đến tam phòng của nhà họ Lâm...
Dù sao bây giờ người ta cũng có cửa hàng trong huyện, vốn liếng chắc chắn rất dày, nếu sau này con gái nhà mình gả vào đó, chắc chắn sẽ được hưởng phúc.
Triệu Uyển Thanh hoàn toàn không hề hay biết cô xách theo hai cái giỏ từ bên ngoài về thôn lại khiến cho những người phụ nữ trong thôn có nhiều ý nghĩ như vậy. Trở về nhà, việc đầu tiên cô làm là kiểm tra cho chị cả Triệu, xoa dầu hoa hồng cho chị ấy, sau đó mới đưa chị ấy về thôn Hoàng Thổ.
Đợi đến khi cô quay lại thôn Thủy Truân thì nhìn thấy một dáng người quen thuộc đang đứng dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn.
"Áo này mua từ Thượng Hải, tám đồng một chiếc, là chồng tôi mua cho tôi." Vu Tĩnh đang cởi chiếc khoác áo màu đỏ, vẻ mặt hờ hững nói với những người phụ nữ trong thôn.
"Ồ! Tám đồng sao? Chồng của cô thật chịu chi, nói mua là mua ngay cho cô sao?" Một người phụ nữ che miệng, khó tin hỏi.
Vu Tĩnh thản nhiên nói: "Tám đồng một chiếc thì tính là gì đâu! Tôi còn muốn mua một chiếc đồng hồ Thượng Hải, anh ấy cũng không nói gì..."
Mấy người phụ nữ vây quanh Vu Tĩnh, thổi phòng cô ta một phen khiến Vu Tĩnh phấn khởi đến mức không phân biệt được nam bắc.
Trước kia cô ta sống trong thôn đầy bùn đất, sau này gả cho người ta, ở trong nhà chồng không được chào đón, còn thường xuyên bị chồng đánh đập, cuộc sống vô cùng ngột ngạt.
Nhưng càng ngột ngạt Vu Tĩnh càng muốn quay về thôn.
Mỗi lần quay về thôn, cô ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn vì nhận được những ánh mắt hâm mộ và mấy lời ca tụng của những người phụ nữ trong thôn, vì vậy cô ta càng yêu thích quay về thôn khoe khoang, giống như làm như vậy mới có thể bù đắp cho cuộc sống ngột ngạt, uất ức, không thuận lợi ở trong thành của cô ta.
Lúc Vu Tĩnh đang vui vẻ, phấn khích, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy Triệu Uyển Thanh.
Cho dù cô ta không ở trong thôn nhưng cũng nghe đến những sự tích Triệu Uyển Thanh đã tạo ra trong những năm này.
Nhưng người từng là bạn thân đã ầm ĩ và từ mặt này vẫn luôn khiến Vu Tĩnh khó chịu trong lòng, thỉnh thoảng cô ta vẫn sẽ chú ý đến chuyện của Triệu Uyển Thanh.
Hôm nay vừa quay về thôn cô ta đã nghe tin Triệu Uyển Thanh mở cửa hàng bánh ngọt trong huyện, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy ghen tị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-334.html.]
Lúc này nhìn thấy Triệu Uyển Thanh xinh đẹp rung động lòng người, dáng người thon thả thì sự ghen ghét đã tràn ra bên ngoài.
Rõ ràng mọi người đều hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vì sao Triệu Uyển Thanh vẫn xinh đẹp như cô gái mười tám?
DTV
Càng đáng giận hơn chính là, sau khi cô ta sinh một đứa bé đã có cảm giác bản thân mình già hơn mười tuổi, trong khi Triệu Uyển Thanh đã sinh ba đứa, đã vậy ngày thường còn phơi gió phơi nắng nhưng nhìn vẫn trẻ trung hơn cô ta.
Vu Tĩnh còn chưa ý thức được từ khi nhìn thấy Triệu Uyển Thanh, mắt cô ta đã đỏ ngầu vì ghen ghét, thậm chí vì lòng ghen tị mà khiến cô ta quên luôn Triệu Uyển Thanh có sức mạnh hơn người. Vu Tĩnh không nhịn được nói: "Chẳng phải Uyển Thanh đó sao? Sao buổi chiều đã trở về rồi? Vì cửa hàng buôn bán không tốt sao?"
Triệu Uyển Thanh đi ngang qua, ban đầu nhìn thấy cục cứt chuột này, cô đã không có ý định để ý đến.
Nhưng ai biết được cục cứt chuột này vẫn muốn tìm đến chỗ cô?
Triệu Uyển Thanh liếc nhìn cô ta, nghiêng đầu, khinh miệt nói: "Liên quan gì đến cô?"
Đấm đầu tiên của Vu Tĩnh rơi vào bông khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Nhưng vừa nhìn thấy nắm tay của Triệu Uyển Thanh đang để xuôi bên người, Vu Tĩnh lập tức tỉnh táo lại.
Triệu Uyển Thanh là người có sức mạnh khổng lồ.
Cô có thể trực tiếp ném người!
Trong nháy mắt Vu Tĩnh vô cùng sợ hãi. Cô ta đành chịu mất mặt, tránh sang một bên nhường đường, không dám tiếp tục khiêu khích nữa.
Triệu Uyển Thanh thản nhiên thu hồi tầm mắt, tiếp tục bước chân về nhà mình.
Cô nhất quyết không làm mấy chuyện tranh đấu vô nghĩa thế này.
Cô cảm thấy cuộc sống hữu hạn, nên tận dụng thời gian cho những chuyện có ý nghĩa mà không phải mấy chuyện tranh đấu với hạng người như Vu Tĩnh.