Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 272
Cập nhật lúc: 2025-03-26 20:47:21
Lượt xem: 10
Thế là ngay buổi sáng ngày hôm đó, số kẹo mút vừa được đưa đến chợ đen đã được bán hết trong chốc lát, mà mỗi một người khách đều mua ba bó, ba bó một lần, không có ai mua một bó cả.
Triệu Uyển Thanh đếm số tiền kiếm được từ kẹo mút, trong lòng không khỏi tự nhủ, lợi nhuận từ món kẹo này thật sự rất cao.
Một cân đường trắng cộng thêm nước và nước quýt có thể làm ra ba mươi que kẹo, cứ năm que một bó thì được sáu bó, có thể bán được sáu đồng.
Mà một cân đường mua ở cung tiêu xã cũng mới bảy hào năm thêm phiếu, mua ở chợ đen là một đồng năm. Trừ thêm tiền quýt, que gỗ, giấy dầu và những chi phí lặt vặt khác, lợi nhuận của kẹo mút này hoàn toàn có thể vượt qua năm mươi phần trăm.
Lợi nhuận này còn cao hơn lợi nhuận của bánh ngọt trước đó.
Kết toán tiền công hôm nay cho Triệu Nhị xong, Triệu Uyển Thanh kết toán tiền làm bánh kẹo của chị cả Triệu và tiền làm que gỗ của Cha Triệu và Triệu Đại, lúc này mới để họ quay về nhà.
Triệu Nhị và chị cả Triệu cất tiền vào túi, đi về nhà mình, lúc về đến nhà, trên mặt họ tràn ngập nụ cười.
Đợi trở về gửi lại tiền công làm que gỗ cho Cha Triệu và Triệu Đại, Cha Triệu có ý không muốn nhận.
"Cũng chỉ làm một ít que gỗ mà thôi, cầm tiền cái gì?"
Con ngươi của Triệu Nhị đảo tròn một vòng, cậu ta nhét thẳng tiền vào n.g.ự.c Triệu Đại: "Vậy anh cả nhận đi!"
Nhét tiền rồi, cậu ta lập tức đi về phòng mình.
Để lại Triệu Đại bị Cha Triệu gõ tẩu thuốc vào đầu: "Ai bảo con nhận?"
Đánh xong, Cha Triệu lại lặng lẽ cầm phần tiền của mình đi, còn lại đều để cho con trai trưởng: "Con cũng lập gia đình rồi, trong tay không thể không có ít tiền, cũng không cần con giao lại tiền này cho nhà chúng ta."
Triệu Đại còn chưa hiểu vì sao mình bị gõ tẩu thuốc vào đầu, tuy cảm thấy oan ức nhưng vừa nhìn thấy tiền, nỗi oan ức này cũng tan thành mây khói.
Vẫn là chị hai tốt... Còn dẫn theo cậu ta kiếm tiền. ...
Nhà Triệu bên này, từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong niềm vui kiếm được tiền, tam phòng của nhà họ Lâm bên kia cũng vui vẻ không kém.
Lúc nằm ở trên giường Triệu Uyển Thanh vẫn còn nhắc: "Bán món kẹo này thật sự là món lợi kếch xù..."
Lâm Thiệu Hoa thấy cô bị tiền tài làm cho choáng váng đầu óc thì nắm tay cô, nói: "Buôn bán thế này chỉ đắt vào khoảng cuối năm thôi, ngày thường người ta không có nhu cầu lớn như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-272.html.]
Trong nháy mắt Triệu Uyển Thanh bị anh gõ tỉnh.
Đúng vậy, mặc dù bán bánh kẹo rất tốt nhưng ngoại trừ khi ăn tết thì nhà nào còn nở bỏ tiền mua bánh kẹo về ăn như vậy?
"Ồ, vậy bây giờ chúng ta tận dụng khoảng thời gian đón tết này mà làm, sau này bình thường thì làm ít lại..."
Trước năm mới, tam phòng của nhà họ Lâm và nhà họ Triệu đều bận rộn suốt gần một tháng, bán bánh ngọt, kẹo trước tết đã kiếm được một số tiền lời rất lớn.
Mấy ngày chuẩn bị đón tết, cuối cùng Triệu Uyển Thanh cũng ngừng buôn bán, mọi người trong nhà bắt đầu nghỉ ngơi.
Năm nay vì trong nhà mình cũng làm bánh kẹo nên Triệu Uyển Thanh không có ý định đến huyện mua, chỉ bảo Lâm Thiệu Hoa vào huyện mua mấy hộp sữa mạch nha mang về.
Thứ này không những khiến người ta có thể diện khi tặng cho ai đó mà nhóc con nhà họ cũng rất thích uống.
DTV
Màn Thầu và Tiểu Lâm uống sữa mạch nha, cứ cách mấy ngày lại đưa bát đến xin uống, uống hết còn l.i.ế.m sạch sẽ đáy bát.
Đồ trong nhà đã đầy đủ, chỉ chuẩn bị ăn tết mà thôi.
Trước tết, tất cả mọi người của nhà họ Lâm đều tụ tập ở nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên.
Triệu Uyển Thanh ngồi trong nhà chính chơi với Màn Thầu, thỉnh thoảng cũng trò chuyện vài câu với bà cụ Lâm.
Đợi bữa cơm đoàn viên đã được bày lên bàn, vẻ chờ mong trong mắt mọi người đã giảm đi không ít.
Bàn cơm đoàn viên năm nay có sự chênh lệch quá lớn với bàn cơm Triệu Uyển Thanh đã làm mấy năm trước.
Mấy năm liền họ đều ăn cơm đoàn viên Triệu Uyển Thanh làm, bỗng nhiên mọi người trong nhà không thấy hứng thú với bàn cơm năm nay lắm.
Sau khi ăn xong, đồ ăn trên bàn vẫn còn thừa lại không ít.
Buổi chiều hôm ấy, mấy người đàn ông trong nhà viết câu đối xuân, Triệu Uyển Thanh thì ở trong nhà làm sủi cảo với mẹ Lâm.
Bây giờ cơ thể cô cũng nặng nề rất nhiều nên chỉ đứng cạnh chỉ điểm mẹ Lâm ướp nhân bánh, sau đó cũng tùy tiện gói mấy cái bánh.
Buổi tối, mọi người ăn sủi cảo, lúc này mới cảm thấy cảm giác hạnh phúc thiếu mất ở bữa cơm đoàn viên hồi trưa này đã trở lại rồi.