Mẹ Lâm và Triệu Uyển Nguyệt đều là mà cô tin tưởng nên Triệu Uyển Thanh yên tâm.
Mẹ Lâm khiếu bánh nhưng nhờ Triệu Uyển Thanh suốt ngày cạnh nhắc nhở bà nên một khi hiểu gì đó, Lâm sẽ lập tức giải đáp, cũng nhờ mà bà tiến bộ nhanh. Còn Triệu Uyển Nguyệt khiếu hơn, chị học nghiêm túc, cho dù học nhưng năng lực cao hơn Lâm.
"Trình tự cụ thể chính là như thế. Chị cả, chị học ?"
Triệu Uyển Nguyệt tự nhớ trong đầu , đó chị gật đầu : "Ừm, chị nhớ ."
"Được! Trở về chị tìm thời gian thực hành, cuối tuần chị đưa đến cho em." Triệu Uyển Thanh hẹn thời gian nhận hàng, đó dẫn hai vị "học viên" khỏi nhà bếp.
Vừa khỏi nhà bếp thấy Đổng Hiểu Phương cũng giặt quần áo trở về.
Cô bé lau mồ hôi trán , vội vàng lên tiếng chào hỏi Lâm và Triệu Uyển Nguyệt: "Thím, chị cả!"
Mẹ Lâm híp mắt nhận lấy giỏ quần áo tự phơi.
Triệu Uyển Thanh thì kéo Đổng Hiểu Phương đến giới thiệu với Triệu Uyển Nguyệt: "Đây là em họ của Hiểu Hà, tên là Hiểu Phương, cô bé chịu khó, bây giờ cũng đang học chữ với em, chắc chắn sẽ tài giỏi!"
Triệu Uyển Nguyệt: "Em tài giỏi thì chắc chắn sẽ tệ."
Đổng Hiểu Phương khen ngợi mà cả gương mặt đỏ bừng, cũng nên gì.
Đợi Triệu Uyển Nguyệt , Triệu Uyển Thanh bắt đầu dạy chữ cho Đổng Hiểu Phương.
Đổng Hiểu Phương vốn thông minh, thậm chí ở phương diện cô bé hề thua kém chị họ Đổng Hiểu Hà của .
Ngày đầu tiên Triệu Uyển Thanh dạy cô bé mười chữ, mỗi ngày hai mươi chữ.
Đổng Hiểu Phương vẫn thể thích ứng với nhịp độ như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-187.html.]
"Em nhớ về nhà ôn tập, chỉ ngừng ôn tập mới thể khiến cho những kiến thức học ghi khắc đầu và khiến em ghi nhớ lâu." Triệu Uyển Thanh truyền một kinh nghiệm học hành của .
Các học bá đều cùng chung chí hướng. Triệu Uyển Thanh cảm thấy nếu Đổng Hiểu Phương sinh chậm hơn bốn, năm mươi năm, là một thuộc gen y, sự giúp đỡ của quốc gia, cô bé thể học hành và đổi phận của bằng con đường học tập.
Đổng Hiểu Phương lắng chăm chỉ, cô bé gật đầu : "Chị Thanh, em hiểu. Trở về em sẽ chăm chỉ ôn tập."
Mỗi ngày những lúc việc, cô bé đều ôn tập chữ, cho dù lúc bắt đầu việc, cho dù trong mắt chỉ thấy đất vàng và cỏ dại nhưng trong đầu đều đang suy nghĩ về chữ Hán mà chị Thanh dạy... ...
Bánh gạo đậu xanh tung thị trường đúng hạn, từ tiền Lâm Thiệu Hoa mang về cũng thể thấy mức độ hoan nghênh của sản phẩm mới .
DTV
Sản phẩm mới hoan nghênh mà bánh đậu xanh từng bùng nổ đó cũng thua kém. Năm nay đợt đầu tiên bày một vị khách quen bao trọn.
Triệu Uyển Thanh một cái túi đựng tiền mới, rộng lớn, còn mấy ngăn. Lúc đếm tiền xong, Triệu Uyển Thanh về phía Lâm Thiệu Hoa, hỏi: "Anh lén tăng giá?"
Người đàn ông đặt ly nước xuống, : "Lúc bán một nửa thì khách hàng vẫn còn nhiều, hàng của chúng đủ nên bảo họ tự đấu giá, nào giá cao thì mua."
Triệu Uyển Thanh: ?
Bán bánh ngọt còn thể biến thành đấu giá?
Hai mắt cô nheo , Lâm Thiệu Hoa đánh giá một vòng, nhỏ giọng một câu: "Gian thương..."
Đôi mày tuấn của Lâm Thiệu Hoa cũng nhảy lên một cái.
"Gian thương!"
Một giọng trẻ con non nớt vang lên.
Màn Thầu từng bước xiêu vẹo đến bên cạnh Triệu Uyển Thanh, một tay kéo lấy Triệu Uyển Thanh, một cánh tay khác vươn , duỗi ngón tay trắng nõn, chỉ thẳng Lâm Thiệu Hoa đang giường.