Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:43:13
Lượt xem: 15
Lâm Thiệu Hoa: "Phải hòa đồng với các bạn học, học hành cũng không được qua loa, biết chưa?"
Tiểu Lâm lại gật đầu.
Đến lượt Triệu Uyển Thanh. Cô cũng không có gì cần nói, chỉ lấy một ra một cái túi vải nhỏ, bên trong hơi phình lên.
"Bánh bột ngô nhân rau và mơ, cầm theo ăn trên đường."
Lúc này gương mặt đang căng ra của tiểu Lâm mới thả lỏng, ánh mắt cậu nhìn Triệu Uyển Thanh vừa mềm mại vừa tỏa sáng.
DTV
Ba vị người lớn đã dặn dò xong, tiểu Lâm mang theo bánh bột ngô, lưu luyến không rời mà chào tạm biệt mọi người, đi đến trường tiểu học với các bạn trong thôn.
Cũng vào ngày này, Triệu Nhị vác theo túi sách đi đến trường cao trung(*) công xã, bắt đầu học lớp mười.
(*) Cao trung: Trường trung học phổ thông.
Từ năm trước sau khi được Lâm Thiệu Hoa khích lệ, Triệu Nhị đã cầm sách giáo khoa lên một lần nữa. Vì trong đội không có trường cao trung, chỉ có trường sơ trung(*) và trường tiểu học.
(*) Sơ trung: Trường trung học cơ sở.
Muốn đến học ở trường cao trung công xã cũng phải dựa vào bản thân có thể thi đậu hay không. May mắn mà đầu óc của Triệu Nhị không ngốc, vốn dĩ học hành không kém, ở nhà tự học một năm nhưng vẫn có thể thi đậu vào trường cao trung công xã.
Mấy ngày trước khi vào học, cậu đã chạy đến Lâm gia hỏi thăm anh rể Lâm Thiệu Hoa về tình hình của trường cao trung. Lâm Thiệu Hoa đều nói với cậu những gì cần biết, ngoài ra còn giới thiệu với cậu về nhà văn hóa ở huyện, nói cho cậu biết lúc rãnh rỗi cũng có thể đến đó mượn sách.
"Con đường để chúng ta thu lượm được thông tin rất có hạn, sách căn bản là con đường duy nhất, đọc nhiều sách, nhìn ra thế giới bên ngoài từ sách..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-140.html.]
Triệu Nhị ghi tạc lời nói của Lâm Thiệu Hoa vào lòng mình, đến rất nhiều năm về sau thì cậu vẫn khắc sâu những lời nói đó của anh rể. ...
Trong nhà thiếu đi một đứa nhỏ nhưng người lớn cũng không cảm thấy có gì không quen.
Mẹ Lâm và Lâm Thiệu Hoa vẫn bắt đầu làm việc như trước, Triệu Uyển Thanh ở nhà trông con và nấu cơm, thỉnh thoảng cũng đến Đổng gia lê la tán dóc.
Màn Thầu đã được hai tháng, càng ngày càng đáng yêu, mỗi lần ôm nhóc con đến Đổng gia đều khiến người Đổng gia phải tranh nhau ôm một vòng.
Nhóc con này có bị người lạ ôm cũng không khóc không khó chịu, người ta cười một cái, nhóc con cũng cười lại khiến người ta yêu thích vô cùng.
Thời gian kết hôn của Triệu Đại và Đổng Hiểu Hà đã được chọn vào mùa xuân năm sau, ngay sau thời gian gieo trồng. Bây giờ Đổng Hiểu Hà cũng ít làm việc bên ngoài lại, cô ấy ở trong nhà luyện tập nấu nướng, thêu thùa may vá.
"Trước kia em còn tưởng mình nấu cơm cũng không đến nỗi nhưng từ sau khi ăn cơm chị nấu em mới biết cơm em làm thật sự... Chỉ để cho heo ăn." Đổng Hiểu Hà vuốt cây kim, đ.â.m mạnh xuống đáy giày.
Triệu Uyển Thanh nhìn hình dáng và kích thước chiếc giày trong tay Đổng Hiểu Hà, cô đoán giày này có đến tám phần là làm cho Triệu Đại.
"A a..." Màn Thầu nằm trong lồng n.g.ự.c cô kêu lên, cánh tay trắng trẻo giống như củ sen giơ lên.
"Nhìn này! Ngay cả Màn Thầu nhà chị cũng đồng ý với lời em nói." Triệu Uyển Thanh khẽ chỉ vào gương mặt non nớt của Màn Thầu, cười hì hì đ.â.m một d.a.o vào tim Đổng Hiểu Hà.
Đổng Hiểu Hà tức giận, khẽ vặn cánh tay cô, giống như nghĩ đến điều gì đó, cô ấy lại bật cười giống như con chuột vừa mới ăn vụng dầu: "Chỉ là... Em nghe Vĩnh Cường nói, trước kia, trước khi lấy chồng, cơm chị nấu cũng nát bét! Xem ra phụ nữ phải gả cho người ta rồi thì khả năng nấu nướng mới tốt lên được, vì vậy em cũng không lo lắng..."
Triệu Uyển Thanh: "..."
Sao Triệu Đại lại dám nói chuyện xấu của cô ra ngoài thế này?