Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-03-25 19:40:43
Lượt xem: 18
Con của anh ta thấy có bánh ngọt mới, vội chạy tới đem miếng mặc tử tô còn dư lại cướp lấy rồi nhét vào trong miệng mình.
Ăn xong liền hô: "Ba, cái này con cũng muốn ăn! Ba mua cho con đi!"
Trần Quốc Thắng nhịn không được tiểu tổ tông kêu ầm ĩ, liền mua mặc tử tô mà Triệu Uyển Thanh đem đến.
"Đồng chí, tôi thực sự rất thưởng thức thủ nghệ của cô, thật ra lấy tay nghề này của cô thì tới làm việc ở tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi hoàn toàn không thành vấn đề!" Trần Quốc Thắng thẳng thắn nói.
Triệu Uyển Thanh sửng sốt một chút, cười nói: "Tôi đây chỉ làm chơi chơi mà thôi, sao có thể đi tiệm cơm quốc doanh..."
Cô đánh giá Trần Quốc Thắng, người này không phải là lãnh đạo của tiệm cơm quốc doanh chứ?
Chẳng lẽ có thể sắp xếp công việc cho cô sao?
Trần Quốc Thắng hạ giọng nói: "Thật ra, gần đây tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi đang cần một người đầu bếp làm các loại bánh, tôi cảm thấy đến điểm tâm mà cô có thể làm ngon đến vậy thì những loại như bánh bao, màn thầu khẳng định là không thể làm khó cô được!"
Hắn nhìn cô với hai mắt tỏa sáng, trong lòng cũng là kích động vạn phần.
Đây là người cùng trong một lĩnh vực thưởng thức lẫn nhau!
Một người có tay nghề nấu ăn ngon như vậy sao có thể đi làm người buôn gà, cả ngày làm đầu cơ trục lợi được chứ?
Không được, anh ta nhất định phải tận lực đem người cùng lĩnh vực này đi về chính đạo!
Cái ý tưởng này một khi được sinh ra, tức khắc cả người Trần Quốc Thắng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa và cảm giác sứ mệnh của bản thân!
"Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ nói với người lãnh đạo của chúng tôi một tiếng, tận lực tranh thủ cho cô một cơ hội phỏng vấn, cô xem thế nào?" Trần Quốc Thắng nói một cách dứt khoát.
Triệu Uyển Thanh nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, vội cảm ơn anh ta,"Vậy thật sự là quá tốt rồi, đúng rồi, tôi kêu Triệu Uyển Thanh, Triệu Tiền Tôn Lý Triệu, uyển chuyển uyển, thanh lưu thanh."
Trần Quốc Thắng cũng tự giới thiệu bản thân, hai người lại ước định thời gian báo tin cho nhau, lúc này Triệu Uyển Thanh mới rời khỏi Trần gia.
Ra khỏi nhà, Triệu Uyển Thanh lấy bún và nguyên liệu nấu lẩu từ trong không gian ra, chuẩn bị buổi tối làm món lẩu cay.
Chờ cô đến nhà văn hóa huyện, lang thang ở cửa một hồi, Lâm Thiệu Hoa mới tới.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-135.html.]
Trên đường về nhà, Triệu Uyển Thanh vừa đi vừa đếm tiền, không có vấn đề gì.
"Mặc tử tô (bánh mực) dễ bán không?"Cô hỏi.
Lâm Thiệu Hoa: "Dễ bán, còn bán chạy hơn với bánh đậu xanh một chút."
"Hiện tại thời tiết nóng nực, mọi người vẫn thích ăn mấy món ăn nhẹ tươi mát hơn một chút, món bánh mực này mà bán vào mùa đông chắc chắn sẽ bán được nhiều hơn. ." Anh căn cứ vào sự hiểu biết của mình, đưa ra đề nghị.
Triệu Uyển Thanh đồng ý mà gật gật đầu, nghĩ đến công việc ở nhà hàng quốc doanh kia còn chưa định ra, nên cô cũng không chia sẻ với anh.
Về đến nhà, Lâm Thiệu Hoa mới nhìn thấy bún gạo và nguyên liệu nấu lẩu trong rổ, anh nhìn Triệu Uyển Thanh một cái.
Triệu Uyển Thanh cố nén chột dạ, tự nhiên nói: "Không phải là em tới trước anh sao, em chờ trái chờ phải không chờ được anh, cho nên em liền đi cung tiêu xã mua mấy thứ này..."
Lâm Thiệu Hoa ừ một tiếng, không có truy vấn.
Nhưng con người khi nói dối thường sẽ đem sự tình nói ra rất chi tiết, dùng cái đó để che giấu và biện minh...
Lâm Thiệu Hoa chỉ mong là mình nghĩ sai.
Buổi tối, Triệu Uyển Thanh dùng thịt heo làm thịt viên, ngâm hai loại bún to, chiên bốn quả trứng gà, lại chuẩn bị tiết heo và rất nhiều rau dưa theo mùa, làm một nồi lẩu cay thơm ngào ngạt.
Món ăn tươi ngon này cả nhà đều chưa từng ăn qua, nếm một miếng đã hoàn toàn bị chinh phục rồi.
Tiểu Lâm và mẹ Lâm thì không cần phải nói, ăn xong còn đem chén l.i.ế.m sạch sẽ, nhìn tư thế kia như chỉ hận không thể nuốt luôn cả chén!
Ngay cả Lâm Thiệu Hoa vốn không phải là người ham mê ăn uống, cũng ăn hai bát lớn, ăn xong nhìn về phía cô, ánh mắt cực nóng, nóng đến có thể cọ ra lửa.
Dưới yêu cầu nhất trí mãnh liệt của cả nhà, ba ngày tiếp theo Triệu Uyển Thanh đều nấu lẩu cay.
Đến ngày thứ tư, chính cô chịu không nổi mùi vị này nữa, kiên quyết không nấu tiếp.
Đêm đó, ánh mắt cả nhà lúc ăn cơm hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo tiếc nuối...
Triệu Uyển Thanh: "..." Tôi không nhìn thấy cái gì cả.