Buổi chiều, Lâm cùng Lâm Thiệu Hoa công, chỉ còn Triệu Uyển Thanh cùng Lâm tiểu ở nhà.
Triệu Uyển Thanh cho Màn Thầu ăn no liền gọi Lâm tiểu tới trông nhóc con , còn cô thì tới phòng bếp bắt đầu điểm tâm.
Hiện tại, bánh đậu xanh vẫn là món điểm tâm chính mà cô , Triệu Uyển Thanh 2 nồi món bánh , đó cô mới bắt đầu cân nhắc tới món bánh điểm tâm mới.
Cô đều dùng nguyên liệu trong nhà để điểm tâm, chứ lấy nguyên liệu từ trong gian . Bởi mục đích mà cô điểm tâm mang bán là vì hạn chế sự phụ thuộc gian, bởi nguyên liệu trong gian của cô chỉ chừng đó, nếu dùng hết chẳng nhẽ điểm tâm nữa ?
Vẫn là nguồn gốc từ thực tế mới là nhất.
Sau khi Triệu Uyển Than tới đây, thì phòng bếp của nhà họ Lâm từ trống rỗng liền lấp đầy. Ngay cả chỗ giữ đồ vật cũng tu sửa một , chính là đám chuột chui gặm nhấm đồ.
Triệu Uyển Thanh xem trong ngăn tủ bếp cả nửa ngày cũng tìm thứ gì thể dùng, cô tới chỗ lu đựng gạo và mì, cô tìm một túi mè đen nhỏ.
Mè đen... Có thể cái gì đây?
Triệu Uyển Thanh lập tức liền nghĩ tới món ăn Mặc Tử Tô vô cùng thơm ngon ở hiện đại!
Lăn lộn hơn một giờ, nồi bánh mặc tử tô đầu tiên Triệu Uyển Thanh cho lò.
Còn cần cô gọi thì tiểu Lâm bám khung cửa của phòng bếp, hai mắt tỏa ánh sáng điểm tâm tay của cô.
"Lại đây ăn " Triệu Uyển Thanh vẫy tay với .
Lâm tiểu thật cẩn thận cầm lấy một khối cắn một miếng,"Hử? Tại đen như ?"
DTV
"Bởi vì bánh từ mè đen, tự nhiên là màu đen ."
Cô bóp khuôn mặt nhỏ của đưa đĩa cho ,"Mang qua cho ông bà nội ."
Lâm tiểu ôm đĩa bánh lộc cộc chạy .
Nhà chính, ông Lâm đang tản bộ trở về, nhưng từ xa thấy cháu trai nhỏ chạy về hướng nhà , trong tay còn ôm cái gì...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-132.html.]
Ông lập tức nện bước nhanh hơn, theo nhà.
Quả nhiên, cháu dâu lớn món ăn ngon.
"Ông nội, bà nội, chị dâu cháu mới món điểm tâm lớn, bảo cháu mang đây cho ông bà nếm thử".
Bà Lâm tủm tỉm tiếp nhận đĩa bánh, hỏi cháu trai nhỏ: "Màn Thầu ở nhà ngủ đúng ?" "Chạng vạng bà tới nhà cháu thăm Màn Thầu."
Hiện tại, cách một ngày là bà Lâm đều tới nhà của tam phòng để xem Màn Thầu, mỗi thấy dáng vẻ tròn tròn trắng nõn của Màn Thầu là bà đến mức nếp nhăn mặt tăng lên gấp đôi.
Tiễn Lâm tiểu , bà Lâm vội vẫy ông Lâm ăn thử điểm tâm.
"Nếm thử xem cháu dâu mùi vị như thế nào ."
Hai , mỗi cầm lấy một khối lên ăn.
Món mặc tử tô khá mềm, dù là già ăn cũng sẽ vấn đề gì.
"Ưm - thật thơm, ngọt thơm!" Bà Lâm cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
mà nghĩ tới món điểm tâm mới tốn nhiều đường và bột mì tinh thì bà mặt bà Lâm rũ xuống.
"Người cháu dâu cả cái gì cũng , chính là vung tay quá chán, cả ngày cứ ăn uống như thì dù bao nhiêu của hồi môn cũng đủ!" Bà Lâm thầm .
Ông Lâm ăn thêm một khối, lau khô tay, ngước mắt lên vợ một cái, nhàn nhạt : "Bà thật sự cho rằng nhà Thiệu Hoa chỉ dựa một chút của hồi môn ?"
"Ý của ông là gì?" Bà Lâm sửng sốt.
Ông Lâm cầm tẩu hút thuốc gõ nhẹ xuống bàn, : "Mỗi tuần, Thiệu Hoa và vợ của nó đều trong huyện một , mỗi đều sẽ cõng sọt và mang theo rổ..."
Nói đến câu , ông liền cố tình hạ thấp giọng của .
Tức khắc bà Lâm liền hiểu ý trong lời của chồng ,"Nó... Bọn nó đầu cơ trục lợi? Như thì chứ?"