Trong lòng bác dâu hai Lâm nghĩ thầm, quả nhiên là chạy về đây một chuyến vô ích như .
Gọi họ trở giúp đỡ, giúp gì ? Đứa bé sinh ...
Bác dâu hai đang cảm thấy bất bình thì chợt thấy đám nhỏ bên cạnh vây quanh em bé ríu rít kêu.
Lâm tứ em bé còn đang quấn tã, chỉ dám dám chạm, thì thầm: "Nhỏ quá nhỉ..."
Lâm Lục : "Nhóc con nhiều tóc con thật!"
Lâm Tam ngây ngô: "Lớn lên trông giống cả..."
Lâm Ngũ : "Tại da em bé đỏ thế? Còn nhăn nhúm nữa..."
Bà nội Lâm vốn đang tươi đột nhiên biến sắc, đập một cái đầu Lâm Ngũ , thấp giọng quát: "Nói bừa cái gì ! Con bé c.h.ế.t tiệt ! Trẻ sinh đều nhăn nhúm! Lúc nhỏ cháu còn nhăn hơn nó nhiều đấy!"
"Đỏ thì ? Da con nít khi mới sinh càng đỏ thì càng trắng đấy!"
Ôi, mà bà thể một đứa cháu gây phiền phức như ?!
Nhìn xem, đúng là chuyện! Còn cái miệng của con nhóc xem, thật là mất mặt!
Bà nội Lâm một bên mắng Lâm ngũ , một bên liếc mắt bác dâu hai Lâm.
Cháu gái hư... tại !
Bác dâu hai Lâm hiểu vì nhận cái ánh mắt đầy phán xét từ chồng, cơ thể run lên, kiềm nổi mà lùi về bác hai Lâm để né tránh.
Bác dâu cả Lâm cũng tiến lên , : "Mẹ đúng, đứa bé mới sinh da càng đỏ thì càng trắng! Lâm Tứ nhà lúc sinh trắng, lớn lên ngày càng đen!"
Lâm Tứ : "..." Nằm cũng dính đạn.
"Được , đừng ở đây nữa, về nhà việc !" Bà nội Lâm ghét bỏ phất tay.
Bác cả Lâm và bác hai Lâm đành đưa cả gia đình về nhà.
Bà nội Lâm ở chắt trai một lúc lâu, đó mới cảm thấy thỏa mãn về nhà.
Vừa mới bước cửa nhà, ông nội Lâm liền kìm hỏi: "Là con trai ?"
Bà nội Lâm cặp mắt đen sáng của ông nội, giễu: "Hừ, ai đó từng rằng nam nữ đều như ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-118.html.]
Ông nội Lâm rít một thuốc gì.
DTV
" là con trai! Nặng bảy cân rưỡi!" Bà nội Lâm hề thừa nước đục thả câu .
Ông nội Lâm ngay lập tức mỉm hạnh phúc. ...
Khi Triệu Uyển Thanh tỉnh , trời tối , Lâm và Lâm Thiệu Hoa ăn cơm tối xong.
Lúc mở mắt, cô hỏi ngay: "Con ?"
Mẹ Lâm vội vàng ôm đứa bé còn quấn tã đến, : "Ở đây đây, con vẫn còn tỉnh nên mới nấu cháo cho cháu uống."
Bây giờ là mùa hè, tất nhiên cần bọc chăn cho con. Cái tã đỏ là Lâm dùng vải lụa đỏ may, mỏng mềm mại còn chắc chắn, phù hợp để bọc bé mới sinh.
Triệu Uyển Thanh ôm lấy con xốc phần lên...
Ồ, là một bé trai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lâm Khải lúc vẫn còn chút ít nếp nhăn, dù bé tỉnh nhưng đôi mắt vẫn mở , lông mày, mũi và miệng...
Ừm, thấy bất cứ điểm nào giống với cô.
Tâm tư của một mới bỗng trở nên phức tạp...
Cô cùng với ba nó ngoại hình đều như , nhưng sinh đứa con trông như ???
Ngoại trừ phần tóc đen bóng bên ngoài, giờ phút Triệu Uyển Thanh thể thấy bất cứ nét nào gọi là 'đáng yêu'...
"Ồ, cháu trai của bà thật xinh ! Nhìn cái miệng bé, lông mày nhỏ, đôi mắt lớn..." Mẹ Lâm bên cạnh vô tư khen ngợi.
Triệu Uyển Thanh: "..."
Thôi , xinh thì đứa bé cũng là sinh , cũng thể vứt bỏ...
Cô chạm ngực,"Mẹ, bây giờ con thể cho con b.ú ?"
Bà Lâm dậy bưng tới một tô canh cá chép trích lớn, cá trích là bắt vẫn còn để nuôi ở trong vại nước, ăn.
"Uống cái , để xuống sữa! Uống xong để xoa xoa giúp con là thể cho con b.ú !"
Giờ phút Triệu Uyển Thanh thể hiểu hết lời của Lâm, chờ cô uống xong canh cá, Lâm giúp cô cởi bỏ áo ấn bầu ngực, khiến cô ngơ ngác...