Xuyên Không Vào Hệ Thống Làm Giàu Nuôi Chồng Con - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-25 06:20:11
Lượt xem: 13
Hai người đi đến khu dân cư, hôm nay mở cửa cũng không phải là bà Trần, mà là Trần Quốc Thắng, con trai của bà Trần.
Trần Quốc Thắng cũng biết đến 'người buôn gà' này, vừa thấy là cô là liền mời cô vào.
"Mẹ tôi về nhà mẹ đẻ, hôm nay bà đặc biệt dặn tôi ở nhà chờ cô đến đưa gà" Trần Quốc Thắng cười nói.
Nhà bọn họ có sáu người, bốn người đều ăn lương thực cung ứng, mỗi tháng có thể kiếm được không ít tiền và phiếu, mỗi tuần mua gà một lần cũng không tính là xa xỉ đối với bọn họ.
Lúc đầu chỉ là vợ anh muốn uống canh gà trong thời gian ở cữ, nhưng sau khi ăn gà này một lần, không chỉ vợ anh mà cả nhà đều mê mẩn gà này.
Mùi vị kia... Thật sự là chỉ có người ăn mới hiểu được!
"Gần đây cô có bán vịt không?"Trần Quốc Thắng lại hỏi.
Anh nhớ tới con vịt trước đó đã mua, hôm đó anh làm thành vịt quay, mùi vị kia thật sự là làm cho người ăn hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Triệu Uyển Thanh: "Gần đây không có vịt, chờ mấy tháng nữa tôi sẽ kiếm thêm vịt..."
Ba người đang nói chuyện, vợ Trần Quốc Thắng đã mang theo con trai trở về.
Vợ của Trần Quốc Thắng làm việc ở nhà máy dệt, tuy chỉ là công nhân kỹ thuật cấp thấp nhất, nhưng mỗi tháng cũng kiếm được hơn hai mươi đồng.
Triệu Uyển Thanh nhìn đứa con lớn hoạt bát hiếu động kia, liền lấy bánh đậu xanh ra đưa cho nhóc một miếng.
Đợi tới khi tiễn Triệu Uyển Thanh và Lâm Thiệu Hoa đi, Trần Quốc Thắng mới nhìn thấy con trai lớn của mình cầm một miếng bánh ngọt xanh biếc.
"Đây là cái gì?"Anh đi tới hỏi.
Con trai anh cho rằng anh đến cướp bánh ngọt, vội vàng nhét cả một miếng bánh đậu xanh vào miệng, bẹp bẹp nhai xong,"Thật ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-vao-he-thong-lam-giau-nuoi-chong-con/chuong-101.html.]
Trần Quốc Thắng chính là đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh, tuy rằng anh chủ yếu là nấu thức chính, nhưng anh cũng biết một chút về khía cạnh làm điểm tâm.
Nghe tiểu tổ tông nhà mình nói bánh ngọt này ngon, lúc này lòng hiếu kỳ nổi lên.
Anh bắt lấy ngón tay tiểu tổ tông, l.i.ế.m liếm bánh đậu xanh còn sót lại,"Đậu xanh?
Không đúng... Là bột đậu xanh... Đây là làm như thế nào... ...
Hai người đưa gà xong, Triệu Uyển Thanh liền dẫn Lâm Thiệu Hoa tới chợ đen.
Lần đầu tiên bán bánh đậu xanh, cô không chuẩn bị quá nhiều, chỉ đựng trong một tầng của một cái ngăn kéo nhỏ bằng gỗ.
Hai người vào ngõ, Lâm Thiệu Hoa xách theo ngăn kéo nhỏ bằng gỗ, Triệu Uyển Thanh đi theo anh qua lại ở trong ngõ. Không lâu sau, đã có người đi lên hỏi.
Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, trên đầu quấn khăn trùm," Chỗ này của hai người có cái gì?"
"Bánh ngọt"
Người phụ nữ dường như hơi do dự một chút, sau đó nói: "Cho tôi xem một chút."
Triệu Uyển Thanh liền lấy bánh đậu xanh đã chuẩn bị sẵn ra cho cô ấy ăn thử, vừa nếm thử, người phụ nữ vốn còn do dự đã lập tức mua một cân.
Trước khi đến Triệu Uyển Thanh đã cẩn thận suy nghĩ qua vấn đề giá cả, hiện tại đường rất đắt, tám hào một cân, còn cần có vé. Tuy rằng bánh đậu xanh cô làm không cần thêm quá nhiều đường, nhưng giá cả cũng không thể để quá thấp.
DTV
Với cái giá 7 hào một cân của cô, mấy cân bánh đậu xanh mang đến rất nhanh đã bị càn quét hết sạch.
Thu nhập của bánh đậu xanh tuy không bằng bán gà bán vịt, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô không dựa vào sự trợ giúp của không gian để kiếm tiền.
Nếu cứ ỷ vào không gian, năng lượng của cô có hạn, quy mô cũng bị hạn chế theo. Nhưng vứt bỏ không gian, chỉ dựa vào món tay nghề này của cô, vậy thì cô có thể thoải mái phát triển rồi.
Sau này cô có thể thuê người, hoặc là bồi dưỡng người khác, đều có thể mở rộng quy mô.