Xuyên không trọng sinh: Làm sao đây khi tôi lại khớp đôi với Bạo Quân - Chương 12: Không ôm

Cập nhật lúc: 2025-11-18 19:01:08
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thích xem cá mập ?”

Ánh mắt Lục Diệu chuyển hướng theo ánh của nàng tiên cá nhỏ, rơi con cá mập trong bể nước phía .

Con cá mập lớn lắm, rõ giống gì, kích cỡ xấp xỉ một đàn ông trưởng thành, đang nhô đầu từ phía nhân viên để cô. 

Qua tấm kính bể nước, Tô Lị thấy chiếc răng lộ của nó còn dính mẩu thịt vụn. 

Trả thù, đây nhất định là trả thù!

Chỉ vì cô phá nhà, nên Lục Diệu mới đang trả thù cô. 

Người đàn ông , tâm địa thật quá độc ác.

“Diệu.” Tô Lị ngước đầu, hướng về phía nở một nụ ngoan ngoãn đến đáng thương.

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Cô chọn cách chịu thua ; giữ mạng vẫn quan trọng nhất.

Mái tóc vàng kim của ánh đèn của thủy cung mạ lên một lớpmờ nhạt.

Lục Diệu trông trai, là loại vẻ kinh , chỉ là ngày thường vì bừa bãi, nên luôn vẻ cực kỳ lạnh lùng, nghiêm nghị.

Anh cụp mắt, trong đồng t.ử phản chiếu đôi mắt màu tím mờ ảo của nàng tiên cá nhỏ, tóc đen mềm mại của cô buông xõa xuống, trải dài bên cạnh giống như tảo biển, càng tôn lên vẻ ngây thơ đáng thương của cô.

Giọng cá mềm mại, ngoài tiếng rên rỉ cố ý ban đêm, khi cô gọi tên , vô cùng dễ chịu.

Lục Diệu khoanh tay ngực, đầu ngón tay đặt cánh tay nhẹ gõ nhịp.

Anh cúi , ngọn tóc vàng rủ xuống. 

“Gọi ?”

Chứ còn gì nữa.

“Muốn gì?”

Muốn sống.

Lục Diệu giữ nguyên tư thế cúi . Trong đồng t.ử màu vàng kim của dường như ánh sáng lướt qua nhanh.

Tô Lị thấy cái bóng của bên trong đôi mắt , trông đáng thương, đáng yêu, ngơ ngác và vô cùng ngây thơ.

Là một “con sen” thâm niên, bất kể con mèo nhà cô phạm gì, chỉ cần nó mở to mắt, nghiêng đầu ngơ ngác cô một cái, cô sẽ sinh vật dễ thương đ.á.n.h bại.

Thôi kệ, tha thứ cho nó , nó chỉ là một con mèo.

Tô Lị cong đuôi, bắt đầu màn trình diễn của Lục Diệu.

Thôi kệ, tha thứ cho cô , cô chỉ là một con cá.

Cá thì gì chứ?

Cô chỉ giúp trang trí thôi mà.

Giả vờ đáng yêu jpg.

Lục Diệu cảm thấy thật kỳ diệu khi thể hiểu biểu cảm của một con cá.

Mặc dù con cá trông hầu như khác gì con , ngoài chiếc vây tai màu tím nhạt khẽ quạt ở tai báo hiệu phận phi nhân loại của nó, nhưng dù gì cũng vẫn là một con cá.

“Diệu.” Tô Lị vươn tay của , vỗ nhẹ Lục Diệu.

Vì móng tay lâu ngày cắt tỉa, nó vô tình móc chặt cổ áo .

Tô Lị: … Một chuột độc từ trong bụng , đầu tiên nũng với đàn ông, chút sai sót cũng là điều bình thường :).

Ngay lúc Tô Lị định rút tay để nũng nữa, lực móc quá mạnh của móng vuốt kéo Lục Diệu cúi lưng thấp xuống.

Hôm nay Lục Diệu mặc quân phục, mà mặc một chiếc áo sơ mi đen. 

Trông vẻ mỏng manh, màu đen thuần khiết tôn lên làn da càng trắng hơn nữa, loại trắng khỏe mạnh, mà là trắng bệch kiểu bệnh hoạn.

ngược   hình cực kỳ hảo, vai rộng hông hẹp, n.g.ự.c to eo thon.

Lục Diệu chống hai tay lên chiếc xe cá của cô. Cổ áo móng vuốt kéo mở một góc, để lộ đường nét xương quai xanh gợi cảm.

Tô Lị cẩn thận (?) bên trong một cái, thêm nữa.

Cơ bụng sáu múi.

Bàn tay đeo găng tay đen nắm lấy tay cô, cảm giác lạnh lẽo tỏa ngay cả khi cách lớp găng tay cũng thể xua tan .

Anh nhấc tay cô lên, đầu móng vuốt gỡ khỏi cổ áo. Cổ áo rõ ràng kéo vài sợi chỉ và vài lỗ nhỏ.

Anh thẳng dậy, ngón tay vẫn cầm ngón tay của cô, đó nhẹ nhàng xoa nắn móng vuốt của cô.

Ngón tay cô thon dài, móng tay sắc nhọn như mèo, như hình dạng tròn cong của con , mà là hình thái sắc nhọn của loài thú, thể co rút bên trong.

Mặc dù Tô Lị thích Emily cắt tỉa móng tay cho , giống như con mèo nhà cô ghét khác chạm móng vuốt của nó, giúp nó cắt tỉa vuốt, nhưng cô vẫn sẽ để Emily cắt bớt chỗ móng sắc nhọn cho , tránh vô tình thương Emily.

Trước khi rời cơ quan, Emily cắt tỉa cho cô, nhưng giờ nó mọc dài và đỉnh móng cực kỳ sắc nhọn, gần như đến mức thể cào móc đó.

cũng chính vì , nên cô mới khả năng tạo những sản phẩm trang trí mềm cao cấp mang tính nghệ thuật cao, như rèm tua rua chế tác thủ công.

“Người cá của ngài hình như ôm đấy.” Nhân viên nuôi dưỡng với vẻ mặt hâm mộ, Lục Diệu.

“Cá nhỏ, tạm biệt với bố nuôi con , dì chuẩn cho con cái bao tải màu hồng đây.” 

Sau đó Tô Lị với vẻ mặt hâm mộ.

Cá nhỏ, con ôm nổi ? Có cần dì ôm hộ con ?

Tô Lị: … Ai mà ôm chứ!

“Không ôm.” Người đàn ông lạnh lùng buông tay cô.

Anh ôm là ôm !

cứ ôm đấy!

Tô Lị đột nhiên vươn cánh tay ôm chầm lấy .

Vừa lúc Lục Diệu xoay .

Theo độ cao của xe cá và chiều cao của Lục Diệu, thật trùng hợp, cô ôm chầm lấy m.ô.n.g của .

dám mở mắt, hy vọng chỉ là ảo giác.

Thầm thu lời , cái m.ô.n.g cũng hẹp....

Cái m.ô.n.g trông to ( ).

Cơ thể trở nên cứng đờ, nghiêng đầu cô.

Tô Lị cúi mắt, chậm rãi buông lỏng hai cánh tay .

“Nó hình như đang sợ cá mập, phía khu Sứa, tuy vẫn mở cửa cho công chúng, nhưng mấy ngày nay bắt đầu giai đoạn thử nghiệm kinh doanh. 

Sau khi mua vé khu Sứa, chúng thể lối VIP, so với khu cá mập, khu hẳn sẽ phù hợp với cá của ngài hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-khong-trong-sinh-lam-sao-day-khi-toi-lai-khop-doi-voi-bao-quan/chuong-12-khong-om.html.]

Nhân viên nuôi dưỡng giải vây thật đúng lúc, và vẻ đỗi hâm mộ cảnh tượng phụ từ nữ hiếu mắt .

Lục Diệu dẫn Tô Li quét mã thanh toán và bước khu Sứa.

Khu Sứa rộng, bên trong tổng cộng năm khu vực triển lãm. Hàng triệu con sứa nhỏ ánh đèn tối, sắp đặt bên trong từng bể nước hình trụ khổng lồ.

Sóng nước dập dờn, những con sứa nhỏ bảy sắc cầu vồng duỗi rộng cơ thể hình chiếc ô, phe phẩy tua dài trôi nổi chậm rãi trong nước, động tác của chúng duyên dáng phóng túng, giống như những vũ công hảo nhất, tạo nên cảnh tượng vô cùng mộng ảo.

“Đây là khu mê cung hình trụ của khu Sứa, phía là khu rừng mưa nhiệt đới, bên trong nhiều loại Sứa quý hiếm hơn.” Nhân viên nuôi dưỡng bắt đầu giới thiệu.

Bởi vì chỉ mở cửa cho khách VIP và giá cả đắt đỏ, cộng thêm khu vực quá rộng, khiến du khách tản xa, nên hiện tại ở đây chỉ ba họ.

Ánh mắt Tô Lị những con sứa nhỏ thu hút, chúng nổi nổi chìm chìm trong nước, cô theo bản năng nuốt nước bọt.

Hả?

Sao nuốt nước bọt?

“Đây là bức tường chụp ảnh check-in của chúng , chỉ khách du lịch mà nhân viên chúng cũng thích chụp ảnh ở đây, lên hình .”

Đây là một bức tường bể nước hình trái tim chứa sứa nhỏ phát sáng, với ánh sáng xung quanh tối tăm, chỉ những con sứa nhỏ ở khu vực cựa quậy cơ thể mềm mại, mang theo tua dài trôi nổi.

Chụp hình .

Tô Lị theo bản năng chỉnh tóc và trang phục của .

Lục Diệu: “Không chụp.”

“Chúng còn cả khu nuôi cấy sứa, ngài thể mua một ít sứa về nuôi.” Nhân viên nuôi dưỡng nhận thấy Tô Lị hứng thú với sứa, lập tức tích cực chào hàng một bộ “bẫy tư bản chủ nghĩa” khác: “ thấy cá trị liệu của ngài hẳn sẽ thích.”

Tô Lị vươn hai tay áp bể nước hình trái tim, bể kính in khuôn mặt cô và Lục Diệu.

Ánh mắt hai giao kính, Tô Lị chớp chớp mắt, đưa tay sờ sờ con sứa nhỏ.

Muốn.

Người đàn ông khẽ mở môi mỏng: “Không mua.”

Tô Lị: … Đồ ch.ó c.h.ế.t, độc cả đời!

“Thực sứa dễ nuôi, chúng sẽ cung cấp bể sứa chuyên dụng, thể tự động điều chỉnh nhiệt độ và độ sáng, tự động lọc nước, nước và dọn bể, robot giúp việc cũng sẽ lập trình để cho chúng ăn.”

Nói đến đây, nhân viên nuôi dưỡng thêm một câu: “Người cá của ngài trông thật sự thích. Hơn nữa, ngài là vị khách đầu tiên đưa cá đến thủy cung chúng . Vị khách đó mang về nhà một bể sứa rộng một trăm mét vuông cho cá nhà . Người cá của ngài dễ thương như , thứ mà cá khác , cá của ngài đương nhiên cũng thể thiếu!”

Nói đến đây, nhân viên nuôi dưỡng kích động siết chặt nắm đấm.

Như “Bảo bối con cũng mua cho con!”, “ cá khác , bảo bối của cũng nhất định .”

Lục Diệu dời tầm mắt xuống, thấy Tô Lị đang tò mò chọc chọc lên bể sứa.

xe cá, từ tầm mắt của Lục Diệu chỉ thể thấy cái đầu đen thui của cô, nhấp nhô áp sát bể sứa, dường như là tương tác với chúng.

"Tự chọn." Vừa thốt ba chữ , Lục Diệu mở thiết thông minh đang ngừng nhấp nháy, kết nối với điện thoại của Phó quan: “Chuyện gì?”

“Ở đây một tập tài liệu khẩn cấp cần ngài xử lý ngay lập tức, gửi đến hộp thư thông minh của ngài .”

“Ừm.” Lục Diệu mở hộp thư thông minh, ngoài.

“Lily bảo bối, chúng về phía để chọn sứa nè.”

Nhân viên nuôi dưỡng đẩy Tô Lị qua mê cung hình trụ và khu rừng mưa nhiệt đới, tiến đến khu nuôi cấy sứa.

Ở đây bể sứa, mỗi bên trong đều vài con sứa nhỏ đang bơi lội.

Trên tấm bảng dựng ở góc bên , ghi rõ giới thiệu và giá cả, đủ chủng loại, giá cả đương nhiên cũng khác .

Ngoài những bể sứa cao nửa mét , phía bên còn một bể bơi khổng lồ.

“Do sự phát triển của công nghệ sinh hóa cơ khí, thủy cung chúng cũng đang tìm kiếm sự đột phá, bên trong là sứa máy chế tạo xong.” Nhân viên nuôi dưỡng nhận thấy ánh mắt của Tô Lị, liền tận tình giải thích, cũng chẳng quan tâm cô hiểu .

So với Trái Đất nơi cô từng sống, công nghệ y tế ở đây phát triển hơn.

Cơ khí phỏng sinh học còn là một ý tưởng, mà thực sự xuất hiện trong đời sống con .

“Đây là sứa máy do công ty sinh học công nghệ hàng đầu NEWER chế tạo. Khi sứa máy chế tạo xong, thủy cung chúng sẽ lượt cho mắt cá mập máy, chim cánh cụt máy và những thứ tương tự, đến lúc đó sẽ phát triển thành một Thủy cung cơ khí…” Nhân viên nuôi dưỡng đẩy Lily, luyên thuyên ngừng.

Tô Lị công ty NEWER , ngoài những quảng cáo ngập trời thiết thông minh, cô cũng từng Emily nhắc đến.

Đây là công ty sinh học phát triển nhanh chóng chiến tranh của Đế quốc Augustus, khởi nghiệp bằng nghiên cứu d.ư.ợ.c phẩm, đó bước lĩnh vực sinh vật cơ khí. Là tiên phong, nó hiện là doanh nghiệp tư nhân giá trị cao nhất Đế quốc Augustus.

Ánh mắt Tô Lị thu hút bởi sứa máy trong bể.

Con sứa máy chỉ khoác một nửa da sứa phỏng sinh học, nhưng bất kỳ khác biệt nào so với sứa thật mà cô thấy.

Cách mặt nước khẽ gợn sóng, Tô Lị thể thấy nửa cơ khí thành còn của con nó.

“Thực con sứa máy thành , chỉ khoác một nửa da là để tiện quan sát cấu trúc bên trong của nó hơn.”

Quả thật, so với việc trưng bày một con sứa khoác da chỉnh, việc trưng bày “nửa kín nửa hở” như thế rõ ràng thể gây ấn tượng mạnh hơn.

Sứa máy lớn, xúc tu cơ khí mềm mại nhảy múa theo dòng nước, cách mặt nước, Tô Lị dường như ngửi thấy mùi kim loại thoang thoảng.

“À đúng , chúng ở đây còn bán sứa máy cỡ nhỏ, chỉ là giá đắt…” Nhân viên nuôi dưỡng chợt nhớ điều .

Tô Lị vẫy bàn tay nhỏ.

Mua!

Tô Lị chọn vài con sứa tự nhiên đắt tiền, với là màu hồng nhạt xinh

Tua dài của chúng gần như trôi nổi khắp chiếc bể nước nhỏ xách tay.

Lại vài con sứa máy đựng trong một hộp khác. Thoạt , chúng khác gì sứa thông thường. đợi đến khi chúng trôi đến và xoay , là thể thấy nửa cấu trúc cơ khí còn của chúng.

Cáu tạo vô cùng tinh xảo, chính xác và chống nước.

Chúng nhỏ, đựng riêng trong các bể nước nhỏ xách tay, do nhân viên nuôi dưỡng trịnh trọng giao cho Lục Diệu.

Ánh mắt Lục Diệu dừng sứa máy nhỏ một lúc, đó lơ đãng dời : “Đi thôi.”

Anh một tay xoay xe cá của Tô Lị, đặt cả hai chiếc bể nước nhỏ lòng cô.

Lên xe về nhà, Tô Lị ôm bể nước nhỏ ở ghế .

Cô lúc thì chọc ghẹo sứa nhỏ tự nhiên, lúc thì chọc ghẹo sứa nhỏ cơ khí.

Lục Diệu bật chế độ lái tự động, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu trong xe.

Tô Lị lén lút mở nắp bể nước nhỏ, ngón tay cô khuấy phần tua dài thướt tha của sứa nhỏ tự nhiên, đó nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

Phía chậm rãi truyền đến một giọng : “Không ăn đồng nghiệp.” 

 

Loading...